Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1135

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:28:06
Lượt xem: 14

Linda cũng từng ăn ở đó, vô cùng thích món lẩu xào cay, ăn hoài không thấy chán, đáng tiếc là căng tin không có món này..

"Sao có thể so sánh với đầu bếp hoàng gia nhà cô được, nếu có cơ hội vẫn muốn thử lại lần nữa."

Lạc Di cười nói: "Đợi khi nào tôi kết hôn nhé, các cậu sẽ có cơ hội."

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt khác nhau, kết hôn?

Ông Bach nhìn cô thật sâu: "Cô định kết hôn? Với ai?"

"Còn có thể cưới ai nữa chứ? Tất nhiên là Blake, hai người trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi." Nicole mỉm cười nói: "Lạc Di, tớ sẽ bao hết tất cả đồ trang sức và váy cưới cho cậu."

Không chịu thua kém, Linda nói: "Vậy thì tôi sẽ thanh toán mọi chi phí khác, chúng ta ở cùng với nhau bốn năm, khi cô kết hôn tôi nhất định sẽ tiễn cô đi kết hôn."

Lạc Di: “...”

"Không cần hai cậu tốn tiền, cha mẹ tôi sẽ thu xếp."

Linda mỉm cười nói: "Đây là chút tấm lòng của chúng tôi, đừng được từ chối, lẽ nào khi chúng tôi kết hôn, cô lại không đến tham gia ư?"

Lạc Di có lẽ sẽ không thể ra nước ngoài: "Cho dù không tham gia, chắc chắn sẽ có quà."

Linda hả một tiếng: " Không phải chứ? Nhất định phải đến làm phù dâu cho tôi."

Nicole tò mò hỏi lại: "Kết hôn rồi vẫn có thể làm phù dậu ư? Cậu chắc không?"

Linda trợn mắt nhìn cô, tình chị em cây khế này khi gặp phải lợi ích gia đình thì sẽ không đáng nói đến: "Tôi nói được là được."

Chủ đề ngày càng xa hơn, có chút không thể dừng lại.

Lạc Di gắp một miếng heo sữa nướng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, ông Robert, có thể giúp tôi một việc được không?"

Hai mắt ông Robert sáng lên: "Vinh hạnh của tôi, cứ nói."

Lạc Di nói rất thản nhiên: "Có thể nhận được bao nhiêu người đến bổ túc tại trường Thiết kế Thời trang ESMOD Paris?"

Có qua có lại mới lâu dài được, cô hiểu rất rõ điều này.

Robert trả lời rất thản nhiên: "Không vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Những điều mà người bình thường phải vắt óc suy nghĩ, trong mắt những người ở tầng lớp này, chỉ là những vấn đề tầm thường không đáng nhắc tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1135.html.]

Giám đốc Chu nghe đến c.h.ế.t lặng, vô thức nhìn Phó Thị trưởng Tăng, mà lúc này Phó Thị trưởng Tăng nhìn chằm chằm Lạc Di không chớp mắt, giống như đang nhìn một kho báu, sáng chói đến đáng sợ.

Ngài Bach hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng có thể làm được, sao không nhờ tôi?"

Không nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta cũng không vui, anh ta cũng muốn có sự sủng ái của Lạc Di.

Lạc Di mỉm cười phàn nàn: "Tôi chỉ nghĩ ngay đến ông Robert, sự hiện diện của anh không mạnh lắm."

Ngài Bach bị đ.â.m một dao, còn không thể tức giận, đã quen tính xấu của cô rồi: "Đã bao giờ nói với cô, giọng điệu nói chuyện của cô rất khó chịu chưa?"

Lạc Di cười đắc trí: "Rồi, nhưng tôi sẽ không thay đổi."

Được rồi, cô cũng chia người, nếu không làm sao cô có thể áp chế được sự kiêu ngạo của ngài Bach được?

Thật ra, người với người tiếp xúc với nhau chẳng phải gió đông áp đảo gió tây, gió tây áp đảo đượ gió đông sao?

Thế lực của ai mạnh, thì người đó sẽ chiếm thế chủ đạo hơn.

Ngài Bach: “...”

Lạc Di được nước lấn tới: "Anh không có tư cách nói tôi đúng không? Cũng không thèm để ý đến giọng điệu của mình đi, thật là thô lỗ, giống như một tên chủ nợ."

Trong số bọn họ, ngài Bach là một người gai góc, thỉnh thoảng nhảy nhót mấy lần.

Ngài Bach còn có thể làm gì nữa? Không thể áp đảo được đối phương, chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Tôi sai rồi, này, tặng cô một món quà."

Anh ta đưa ra một chiếc hộp gấm qua, mọi người đều háo hức nhìn theo, đặc biệt là ông Damon và ông Robert, tim tôi đập thình thịch.

Lạc Di nhận lấy, đặt sang một bên, không có ý định mở ra, tai vách mạch dừng, về rồi mở vậy.

Nicole vô cùng tò mò: "Lạc Di, mở ra xem đi."

Mọi người đều nhìn qua, Lạc Di nhướng mày nhìn về phía ông Bach, trên mặt gã đang nở nụ cười thần bí .

Nói trắng ra, thì chỉ là làm ra vẻ mà thôi.

Đúng lúc này có mấy người xen vào: "Mấy người tụ tập thế này mà không gọi chúng tôi, thế này thì quá đáng."

Đó là Fath và hai em gái của gã, vốn dĩ họ không biết chuyện này, nhưng lúc đi sang bên này nghe thấy tiếng nói có có vẻ không đúng lắm.

Mọi người im lặng nhìn gã, gã ngốc này.

Người bình thường đáng lẽ nên lặng lẽ rời đi chứ?

Fath không quan tâm nữa, gã cảm thấy như bị bị loại trừ: "Là bởi vì địa vị thân phận của chúng ta không đủ sao? Này rõ ràng là coi thường chúng tôi! Hôm nay là mới?"

Loading...