Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1129
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:27:54
Lượt xem: 8
Bà Robert không quen Lạc Di, nhưng biết rõ tầm quan trọng của Lạc Di, thái độ của bà ta cũng rất khách sáo.
Ông Robert liếc nhìn Lạc Di vài lần, sức sống ngời ngời, nước da hồng hào, có vẻ sống rất tốt đây..
Cũng đúng, người như cô có thể sống tốt ở bất cứ đâu.
Ông ta đưa ra một hộp gấm: "Quà cho cô.”
"Khách sáo quá.” Lạc Di nói như vậy, nhưng hành động của cô lại không khách sáo chút nào, cầm lấy rồi lắc lắc, hộp này rất nhẹ: "Có thể mở ra xem không?"
"Tất nhiên rồi." Ông Robert phải vắt óc suy nghĩ vì món quà này.
Lạc Di mở ra thì thấy là một chiếc chìa khóa: "Đây là cái gì?"
Lần này ông Robert bỏ ra vốn ban đầu: "Tôi đã vận chuyển một chiếc trực thăng tới cho cô, không lớn lắm, có 6 chỗ, hy vọng cô thích."
Món quà này rất đúng ý của Lạc Di, dạo này đi tàu thì vất vả quả, đi máy bay cũng có chút phiền phức.
Đi bằng máy bay tư nhân mới là sự lựa chọn tốt nhất, người có tiền tùy hứng như thế đấy.
"Xem ra tôi sắp phải học lái máy bay rồi."
Thấy cô thích, ông Robert thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tìm hai phi công là được, nếu không có người phù hợp, bên tôi có."
"Tôi sẽ nghiên cứu trước đã."
"Được."
Ông Roberto quay lại nhìn những người còn đang ngơ ngác, chê bọn họ vướng víu.
Có bọn họ ở đây, làm sao ông ta và Lạc Di có thể bàn chuyện làm ăn được?
"Giám đốc Chu, các ông cứ đi làm việc của mình đi , không cần đi theo chúng tôi, cả nhà chúng tôi đều là bạn cũ của Lạc Di, cô ấy sẽ dẫn chúng tôi đi chơi."
Đầu óc của giám đốc Chu như thành hồ dán, rối tung lên: "Được rồi, chúc mọi người chơi vui vẻ, cần bất cứ điều gì hãy gọi cho tôi."
"Được."
Giám đốc Chu rời đi cùng người của mình, đi ra tới cửa ra liền không khỏi quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Lạc Di đang trò chuyện cười đùa với cả nhà ông Robert, tư thế nhàn nhã, không hề có chút bé mon hay cố ý lấy lòng.
Ông ta dụi dụi mắt, thế giới này rốt cuộc sao thế nhỉ? Ông ta không thể hiểu được nữa rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1129.html.]
Cấp dưới ở bên cạnh thì thầm: "Trời ơi, tiến sĩ Lạc Di đỉnh thật đấy, thế mà lại có mối quan hệ thân thiết với một gia đình giàu có nổi tiếng thế giới như vậy."
"Người có tiền vung tay một phát là một chiếc máy bay trực thăng, trái tim của tôi ơi, chỉ một chữ thôi, chua chát!
"Tôi vốn tưởng người giàu rất kiêu ngạo, nhưng bây giờ mới nhận ra là mình hạn hẹp, cũng có những người dễ gần, siêu hào phóng. "
"Anh ngốc à? Thái độ của ông ta với chúng ta là gì?"
Nhắm mắt làm ngơ, thậm chí không nhớ nổi mặt ai cả.
"Cho nên, vẫn phải tùy người, tiến sĩ Lạc Di giỏi giang."
Cho dù có bàn bạc chuyện riêng tư như thế nào, ngoài mặt cũng không ai dám nói gì.
Trong nhà hàng, lông mày của Lạc Di như bay lên: "Ngài Robert, ngài đã chuẩn bị xong rồi chứ?"
"Tất nhiên, cô chỉ cần gọi tôi một tiếng, tôi sẽ ngay lập tức huy động vốn lưu động." Ông Robert nhận được cuộc gọi ngay tại bàn đàm phán, không nói một lời bỏ lại việc đang bàn dở mà bay qua đây.
Lạc Di nâng tách trà lên: "Được đó, đợi mọi người đến đủ."
Ông Robert đến đây với danh nghĩa tham gia Hội chợ Canton, vô cùng khiêm nhường: "Vẫn là mấy người đó à? Tôi là người đầu tiên đến đó nhé, vì sự chân thành của tôi, có thể nhận thêm chút thị phần không?"
"Xem tình hình nhé."
Tối hôm đó giám đốc Chu nhận được điện thoại, lập tức vui mừng đến nỗi tối đó mất ngủ, sắp xếp lễ đón suốt cả đêm đó.
Một vị khách quý quan trọng nữa lại sắp đến.
Sức ảnh hưởng của hội chợ của họ quá lớn, những người giàu có đẳng cấp thế giới lần lượt đến đây tham gia, tự hào từ tận đáy lòng!
Sáng sớm, giám đốc Chu dẫn người đứng sẵn ở cửa, xe đón khách từ từ chạy tới.
"Xin chào, ngài Chris Damon, chào mừng ngài đến Trung Quốc, tôi họ Chu, gọi tôi là giám đốc Chu là được rồi, trong thời gian ở đây tôi sẽ tiếp đãi ngài, cần bất cứ điều gì xin vui lòng nói cho tôi biết."
Ông Chris Damon rất dè dặt, bày ra thái độ quý tộc.
Cô gái trẻ đi theo ông ta không ngừng bấm điện thoại, cuối cùng bất lực thở dài: "Giám đốc Chu, có thể giúp tôi một việc được không?"
Giám đốc Chu biết thân phận của cô ta, rất khách sáo: "Tất nhiên rồi, cô Damon cứ nói."
Cô Damon này trông có vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh: "Có thể giúp tôi kiểm tra số phòng của Lạc Di được không? Tôi muốn hẹn cô ấy ăn sáng, nhưng không gọi được điện thoại cho cô ấy."
Vẻ mặt của giám đốc Chu ngơ ngác: "Hả? Lạc Di? Lạc Di?"