Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1118
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:26:17
Lượt xem: 10
Nghe đi, đây là lời mà con người sẽ nói ra sao?
Đã là phụ nữ thì không ai thích nghe lời này, Ngô Tiểu Thanh rất ghét anh ta: "Cô gái à, cô không tức giận sao?"
Lý Giang Nam hơi nhếch miệng: "Annabelle, em có giận không?"
Người phụ nữ khẽ mỉm cười: “Sao có thể chứ? Bạn trai của tôi xuất sắc như vậy, nếu anh ấy có nhiều bạn gái thì chứng tỏ mắt nhìn người của tôi tốt, tôi vui còn không kịp ấy chứ.”
Ngô Tiểu Thanh: ...Thật không thể hiểu nổi giới trẻ ngày nay.
Lạc Di chỉ có một suy nghĩ, đôi nam nữ này nên nhanh chóng khóa nhau lại, đừng gây họa làm hại người khác.
Lý Giang Nam vẫn đang khoe khoang cái thứ mị lực nam tính c.h.ế.t tiệt của mình: "Chúng tôi ngồi đây được không?"
Lạc Di cúi đầu ăn một con tôm nhỏ: "Không được."
Lệ Giang Nam chỉ cho là cô đang xấu hổ: “Người ta nói tu trăm năm mới đi chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, tôi cảm thấy chúng ta có duyên phận nghìn năm."
Lạc Di trợn mắt, không nói một lời liền gọi điện cho quản lý rồi chỉ vào Lý Giang Nam: "Anh ta quấy rối tôi trong lúc tôi đang ăn, muốn làm tôi buồn nôn đến mức không ăn nổi cơm, sao người đàn ông này lại ác độc như vậy chứ?"
Khóe miệng người quản lý co giật, nhìn Lý Giang Nam người chẳng ra người rồi làm động tác mời.
Bất cứ ai có thể ở trong khách sạn này đều là người giàu có và quyền quý, không thể nào xúc phạm được.
Bọn họ có trách nhiệm bảo vệ khách hàng để mọi người đều được phục vụ một cách thoải mái nhất.
Sắc mặt Lý Giang Nam tái xanh, lời này cũng quá khó nghe rồi, anh ta chỉ muốn làm quen với cô mà thôi.
Một giọng nữ vừa vui mừng vừa kinh ngạc vang lên: "Tiến sĩ Lạc Di."
Đó là hai chị em Quách Vịnh Văn, bọn họ mừng rỡ chạy tới.
Lạc Di mỉm cười vẫy tay: "Là các cô sao, đã lâu không gặp, có khỏe không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1118.html.]
Hai mắt Quách Vịnh Thi sáng lên: "Chúng tôi đều khỏe, tiến sĩ Lạc, gặp được cô thật tốt quá, hôm nay cô đẹp thật đó, à không, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy, cô chính là nữ thần của tôi."
"Tôi nghe đã nghe lời chúc mừng năm mới của cô rồi, mọi người đã cũng nghe, cô nói rằng ‘các bạn ở HongKong, tôi đang dạy học ở Đại học Bắc Kinh, khi nào có thời gian rảnh sẽ đến chơi với các cô’, còn nói rất yêu chúng tôi nữa."
Cô ấy hiện là fan não tàn của Lạc Di, kiên quyết không chịu thừa nhận rằng người lúc đầu làm ầm ĩ chính là mình.
Cô ấy cứ nói mãi không ngừng, Lạc Di dở khóc dở cười, thay đổi cũng nhanh quá rồi.
Thế nhưng, đây cũng là một chuyện tốt.
"Đã ăn cơm chưa?"
Quách Vịnh Thi nhìn cô bằng ánh mắt long lanh: "Vẫn chưa, tôi mời cô ăn cơm nhé."
"Các cô là khách, để tôi đãi các cô một bữa, ngồi xuống đi." Lạc Di kêu phục vụ đưa thực đơn, để bọn họ tự mình chọn món: "Muốn gọi món gì cũng được, không cần khách khí với tôi, tôi có tiền."
Quách Vịnh Thi vô cùng vui mừng, kéo Quách Vịnh Văn ngồi xuống.
"Cảm ơn tiến sĩ Lạc, thần tượng của tôi mời tôi ăn cơm, về nói với các chị em, họ sẽ khóc vì ghen tị mất."
Kể từ khi Lạc Di có được nhiều uy tín ở HongKong, cô đã trở thành huyền thoại HongKong.
Vẻ ngoài xinh đẹp và trình độ học vấn xuất sắc, cô bỗng nhiên nổi tiếng trong các hội nghị học thuật và gây ấn tượng với vô số sinh viên đại học.
Sau đó cô gặp phải một vụ bắt cóc, trải qua lần cửu tử nhất sinh, còn có cả câu nói được lưu truyền rộng rãi ‘không g.i.ế.c được tôi, chung quy lại chỉ làm cho tôi mạnh mẽ hơn’ không biết đã làm cho bao nhiêu người phải bái phục.
So với chị gái mình, Quách Vĩnh Văn dè dặt hơn nhiều: “Tiến sĩ Lạc, cảm ơn đã cứu tôi.”
Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, Lạc Di đã đứng ra bảo vệ cô ta, bản thân thì thương nặng, khiến cho cô ta vô cùng cảm kích.
Lạc Di khẽ mỉm cười: “Dễ như trở bàn tay ấy mà, không cần để trong lòng.”
Lý Giang Nam ngơ ngác nhìn hai người trò chuyện, anh ta không nhịn được nữa: "Tiểu thư Quý, hai người quen nhau à?"
Quách Vịnh Thi nhiệt tình giới thiệu: “Cô ấy là tiến sĩ Lạc nổi tiếng, 24 tuổi đã có hai bằng của Harvard, một cô gái tài năng, xinh đẹp và giàu có, chắc anh đã từng thấy rồi phải không? Không đúng, lúc đó anh đang ở Anh, không có cơ hội thấy phong thái của tiến sĩ Lạc, Thật tiếc quá."