Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1114

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:26:10
Lượt xem: 7

Ham muốn báo thù của Lạc Di quá mãnh liệt, dù sao cũng là người trẻ, không biết hậu quả của việc xúc phạm c.h.ế.t người.

Ông ta vẫn đang nghĩ tương lai còn dài, lại không biết Lạc Di không hề có ý định có tương lai với ông ta.

Chỉ có thể nói, ông ta căn bản không hiểu Lạc Di.

Hồ sơ của Lạc Di mà ông ta nhìn thấy chỉ là một phần hồ sơ được công khai, hồ sơ tuyệt mật chỉ có lãnh đạo cao nhất mới được biết.

Người trong hệ thống làm việc sẽ có chừng mực, sẽ không gây ra quá nhiều rắc rối, nhưng Lạc Di thì khác, hoặc là không làm, hoặc là cá c.h.ế.t lưới rách.

Tất nhiên, người khác chết, cô sống!

Ánh mắt Từ Thành Quân lóe lên, trên mặt tươi cười khuyên nhủ: “Lạc Di, ông ấy đã xin lỗi rồi, thôi thì cô cứ nhận đi, mọi việc đều có giới hạn, sau này chúng ta còn dễ chung sống.”

Anh ta là người của Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, mấy ngày nay anh ta không ngừng tìm kiếm tung tích của Lạc Di, trong lòng rất tức giận.

Nhưng anh ta ẩn nhẫn rất sâu và biết rằng có một số việc không thể vội vàng được.

Ưu tiên hàng đầu là dỗ dành Lạc Di, đúng vậy, dỗ dành, không thể ép buộc cô.

Lạc Di kỳ lạ nhìn bọn họ: “Tôi không có ý định gặp lại mấy người, sau khi thay đổi nghề nghiệp, tôi sẽ buông thả bản thân, làm bất cứ điều gì mình muốn. Từ nay về sau chúng ta là người thuộc về hai thế giới khác nhau, anh đi đường dương quang của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, ai động đến trước người đó là chó con.”

Nếu họ nói cô trẻ tuổi tùy hứng, vậy thì cô sẽ tùy hứng cho họ xem.

Mọi người: “...”

Lạc Di ôm bụng, đáng thương nói: "Mẹ ơi, con đói rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1114.html.]

“Đi thôi, đi ăn cơm.” Ngô Tiểu Thanh kéo con gái ra ngoài, không có gì quan trọng hơn việc để cho con mình no bụng.

Ánh mắt Từ Thành Quân lóe lên: "Đồng chí Ngô Tiểu Thanh, xin hãy khuyên bảo Lạc Di đi."

Làm cha mẹ thì phải khuyên bảo con mình ngày càng tiến bộ, sẽ không có ngoại lệ nào xảy ra trừ khi chúng không phải là con ruột của họ.

"Khuyên cái gì?" Thứ Ngô Tiểu Thanh quan tâm nhất chính là các con của mình, chỉ cần bọn trẻ vui vẻ là được: "Tôi chỉ mong nó quay về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, không phải tôi nói quá nhưng tài năng thiết kế thời trang của Tiểu Di nhà tôi cũng phải đứng hạng nhất, năng lực quản lý của nó cũng là số một, không còn cách nào khác, con của tôi chính là thiên tài vậy đó."

Bà tỏ ra nghiêm khắc: “Nói thật thì công việc hiện tại của nó có gì tốt chứ? Mệt đến nửa sống nửa chết, người gầy như que củi, cả nhà muốn gặp mặt nhau cũng khó, tại sao phải khổ thế? Nhà chúng tôi lại không thiếu tiền, tiểu Di à, mẹ nuôi con, mỗi ngày con chỉ cần ăn uống vui chơi là được."

Bà thật sự rất đau lòng, cảm thấy không cần thiết phải liều mình như vậy.

Bà chỉ là một người mẹ bình thường, không có trình độ tư tưởng cao như thế.

Người ngoài chỉ nhìn thấy ánh hào quang vô hạn của Lạc Di, nhưng chỉ có cha mẹ cô mới biết được cái giá đằng sau sự xuất sắc của Lạc Di là như thế nào.

Cô học hết 365 ngày từ sáng đến tối, dù nắng hay mưa cũng không ngừng nghỉ. Sau khi vào đại học, cô lại càng bận rộn hơn, cô học hai văn bằng còn phải làm nghiên cứu khoa học, đêm giao thừa vẫn ở trong phòng thí nghiệm. .

Thanh xuân của người con gái ấy, những năm tháng đẹp nhất của cô đều dành dể cống hiến cho đất nước, từ trước tới nay cô chưa bao giờ than phiền cũng chưa từng kêu mệt mỏi.

Thế nhưng, một cơ thể bằng xương bằng thịt sao có thể không biết mệt mỏi cho được?

Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của con gái, trái tim bà lại rỉ m.á.u nhưng bà vẫn phải cố gắng mỉm cười và làm thêm nhiều món ngon cho con.

Lạc Di vui vẻ dựa vào mẹ: "Có mẹ thật tốt, con chỉ muốn làm một phú nhị đại ăn no chờ c.h.ế.t thôi."

Một người dám nói, một người dám trả lời, những lời không đúng đắn về mặt chính trị lại được nói ra một cách bình thản như vậy.

Sắc mặt Từ Thành Quân tái xanh, chửi thầm trong lòng, mẹ chiều con hư: “Đó là vì cống hiến cho đất nước, có nhiều tiền thế nào cũng không thể so sánh được…”

Sắc mặt Ngô Tiểu Thanh đen lại: “Con tôi đã từng cống hiến cho đất nước rồi, nó không hổ thẹn với đất nước này.”

Loading...