Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1113
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:26:08
Lượt xem: 6
Vẻ ngoài của Lạc Di là loại anh ta thích nhất, vừa nhìn anh ta đã thích cô.
"Nhà cô ấy rất nổi tiếng? Hãy kể cho tôi nghe về gia đình này, đúng rồi cô gái đó tên gì?"
Vẻ mặt cô gái vô cùng phức tạp: "Lạc Di."
Lý Giang Nam cảm thấy cái tên này hơi quen, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
"Nghe có vẻ hay đấy, bối cảnh gia đình thế nào? Khởi nghiệp như thế nào?”
Lạc Di dạo quanh cửa hàng nhà mình, kiểu dáng đúng là không đẹp bằng cửa hàng bên cạnh.
Cô suy nghĩ một lúc, tìm một chỗ, lấy giấy bút ra vẽ vài nét.
Ngô Tiểu Thanh đang bận tìm hiểu doanh số, hoạt động của cửa hàng cũng như sở thích của khách hàng.
Còn tập hợp nhân viên lại để đào tạo, bận đến hoa mắt chóng mặt.
Từ khi cửa hàng bên cạnh được mở, việc kinh doanh của gia cô tụt dốc, thực sự rất khốn khổ.
Phải nghĩ cách thôi.
"Lạc Di, con đói chưa? Chúng ta đi ăn."
Lạc Di đưa bản thảo cho bà: “Cho mẹ.”
Ngô Tiểu Thanh không biết đó là cái gì, mở ra nhìn xem, đôi mắt bà đột nhiên mở to, những bộ quần áo này thật mới lạ và đặc biệt, may ra nhất định rất đẹp.
Bà biết con gái mình có năng khiếu trong lĩnh vực này, khi mới bắt đầu kinh doanh chế tác thủ công, Lạc Di đã nảy ra rất nhiều ý tưởng, cô vẽ rất nhiều mẫu được thị trường hoan nghênh.
Mấy năm nay, Lạc Di bận học hành nên không có thời gian để ý tới.
Ngô Tiểu Thanh hết lời khen ngợi, những mẫu này tiến bộ rất nhiều so với trước đây, chắc là học hỏi được khi ở nước ngoài.
Bà khen ngợi con gái mình: "Lạc Di, cái này đẹp quá. Sao con cái gì cũng biết? Cái gì cũng giỏi thế?"
“Con của mẹ lại chẳng thông minh.” Lạc Di cười ngọt ngào.
Ngô Tiểu Thanh càng xem càng thích: "Lạc Di, hay là con kế thừa công việc kinh doanh của gia đình, với năng lực của con, con chắc chắn có thể đưa công ty lên vị trí dẫn đầu."
Bà đang làm trang phục, Lạc Quốc Vinh kinh doanh ăn uống, nhưng con cái trong nhà không có đứa nào học quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1113.html.]
Sự nghiệp mà vợ chồng bà cả đời gây dựng cũng phải có ai đó kế thừa chứ.
Lạc Di nghĩ rất thoáng chuyện này, hai chị em đều có sự nghiệp riêng, không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Tương lai tìm một quản lý chuyên nghiệp là được.
Cô vừa định nói gì đó thì một giọng nói vang lên: "Không được, không được, cô không thể kế thừa công việc kinh doanh của gia đình được."
Là Cao Minh, ông ta dẫn theo một số người quen, một số từ Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, một số nhà nghiên cứu khoa học và một số chuyên gia trong ngành máy tính.
Khóe miệng Lạc Di hơi nhếch lên, cuối cùng cũng đến, vội gì chứ, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
“Tại sao tôi không được kế thừa sản nghiệp của gia đình? Luật nào quy định điều này?”
Đôi mắt của Cao Minh đỏ ngầu, quầng thâm dưới mắt đen sì, hình như mấy ngày rồi không ngủ ngon.
"Lạc Di, nghiên cứu khoa học là sự nghiệp vĩ đại nhất trên thế giới, doanh nhân là người thô tục, toàn thân sặc mùi tiền."
Để thuyết phục Lạc Di quay lại, ông ta chỉ đành cố gắng hết sức.
Nếu Lạc Di thay đổi nghề nghiệp, người xui xẻo đầu tiên chính là ông ta, tiền đồ của ông ta không còn trông mong gì nữa.
Lạc Di lười biếng tựa vào bàn: “Lời ông nói hạn hẹp quá, nghề nghiệp không phân cap thấp sang hèn, xin hãy tôn trọng mọi ngành nghề.”
Cao Minh thấy sắc mặt của cô hồng hào, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, biết cô đang sống rất tốt, tâm tình càng thêm phức tạp.
Cả thế giới hỗn loạn vì cô nhưng cô lại đang sống cuộc sống hạnh phúc.
Sao lại có người người như vậy? Sao vẫn còn ăn được cơm?
Nghĩ tới áp lực mấy ngày nay, ông ta đành nhượng bộ: “Cô nói đi, phải làm sao cô mới quay lại?”
Lạc Di bật cười, bộ dạng ủy khuất thỏa hiệp này, ai muốn xem “Tôi không về đâu, mấy người tự chơi đi.”
Cao Minh nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói: "Tôi xin lỗi cô, thật xin lỗi, Lạc Di. Từ giờ trở đi cô nói gì thì là vậy, tôi sẽ nghe lời cô."
Nụ cười của Lạc Di càng tươi hơn, ông ta còn muốn tiếp tục ở lại viện nghiên cứu sao? Tạm thời ở ẩn? Ha ha, ông ta đang nghĩ chuyện tốt đẹp gì thế?
Một khi cô ra tay, chỉ có thể là sát chiêu, loại bỏ mọi rắc rối về sau.
"Đừng làm thế, ông là bậc lão làng, tiền bối của chúng tôi, ông nói rất đúng. Thế hệ trẻ chúng tôi không đủ giỏi, không đủ khéo léo, làm gì cũng không được, chỉ biết làm trò trẻ con, sớm nên cút xéo.”
Mồ hôi trên trán Cao Minh càng ngày càng nhiều, lời nói của ông ta khi ấy từng câu từng chữ bị đánh bật lại, cả người ớn lạnh.