Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1096
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:29:17
Lượt xem: 9
Phòng yến hội ở lầu ba, nhưng Lạc Di vừa tới lầu hai thì bỗng muốn đi WC.
Chắc chắn lầu ba rất đông người, phỏng chừng vào phòng rửa tay cũng phải xếp hàng, thế nên cô dứt khoát chuyển sang phòng rửa tay lầu hai.
Cô đã từng đến nhà hàng này rồi, giờ quen cửa quen nẻo tìm tới phòng rửa tay xa xôi, nhưng mới vừa tìm được một vị trí thì đã nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng nức nở đầy ẩn nhẫn.
Chạy đến WC khóc thầm? Này là bị tủi thân lớn đến mức nào chứ.
Một giọng nữ có hơi yếu ớt vang lên: "Đàn anh La, anh nhất định phải kết hôn ạ? Nhưng em có con của anh rồi."
Lạc Di: !!!
Cha mẹ hai nhà đứng ở cửa hai bên, nở nụ cười chào đón khách, không khí rất vui vẻ.
Con mắt sắc bén của Vương Trung Nghị vừa nhìn thấy Lạc Di chậm rãi đi tới, liền vui vẻ chào hỏi: "Lạc Di, cháu đến rồi, mau đến phòng chờ xem Thiên Du của tôi."
Lạc Di thâm sâu nhìn ông ta, ánh mắt có chút phức tạp.
Vương Trung Nghị vui mừng đến mức không nhận thấy trong mắt cô có gì bất thường, không tiếp khách nữa mà dẫn Lạc Di về phòng chờ.
Bà ba Vương có chút không nói nên lời, chồng bà ta coi trọng đứa cháu gái này ngoài sức tưởng tượng, người không biết còn tưởng rằng cô là con gái ruột của ông ta.
Trước đây ông ta không yêu thương Vương Ngữ Thần nhiều như vậy, không đúng, khi còn nhỏ ông ta vẫn rất yêu thương Vương Ngữ Thần.
Quên đi, cô là cháu gái, cũng không phải là hồ ly tinh bên ngoài.
Ông La nhìn bóng người đang đi xa dần, không nhịn được hỏi: "Bà thông gia, cô gái này là ai?"
“Đứa cháu yêu quý nhất của chồng tôi.” Bà ba Vương không nói nhiều, bà ta không thích nhà thông gia lắm, tính tình có chút nhỏ mọn, chuyện gì cũng tọc mạch.
Trước đây, còn vì chuyện của hồi môn cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhà họ La mong muốn của hồi môn của nhà họ Vương là một căn nhà, bất kể lớn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1096.html.]
Hai vợ chồng nhà họ La đều là giáo viên cấp hai, có hai con trai và hai con gái, trên còn nuôi bố mẹ chồng, điều kiện gia đình không tốt, bằng ấy người sống chung trong căn nhà vài chục mét vuông.
Ngày nay nhà nào cũng vậy, mặc dù La Lập đã được chia một căn nhà, nhưng có quy định nghiêm ngặt là chỉ một mình anh ta và vợ hợp pháp được sống ở đó.
Nhà họ La đưa ra yêu cầu này rõ ràng với mục đích là muốn cải thiện điều kiện sống của họ.
Nhà họ Vương đã nói nếu đến ở rể họ sẽ tặng một căn nhà làm quà đính hôn.
Nhà họ La chỉ có một đứa con trai này có triển vọng, sao nỡ nhường cho người khác? Họ vẫn đang hy vọng dựa vào con trai để được ăn ngon uống đã.
Cuối cùng, hai nhà cùng lùi lại một bước, nhà họ Vương tặng một bộ gia dụng làm của hồi môn.
Bà La nheo mắt nói: “Tôi thấy cô gái này khá tốt, giới thiệu cô ấy cho thằng hai nhà tôi đi. Chị em dâu là họ hàng có thể bao dung lẫn nhau.”
Chiếc vòng cổ bằng đá quý trên cổ còn cả chiếc đồng hồ trên tay cô gái đó đều là những món đồ có giá trị.
Bà ba Vương giật giật khóe miệng, con trai thứ hai của nhà họ La chỉ là một công nhân bình thường, sao bà ta dám nghĩ như vậy?
“Cô ấy và bạn trai sắp kết hôn rồi.”
Bà La vô cùng thất vọng nhưng bà ta vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đứa con thứ hai của tôi là người rất tài giỏi, có rất nhiều cô gái thích nó. Lát nữa chúng ta giới thiệu cho chúng nó làm quen, làm quen với nhau chút cũng chẳng sao cả”.
Bà ba Vương không nhịn được trợn mắt, chẳng lẽ không còn chút xấu hổ nào sao?
"Bạn trai của cô ấy không phải là người bình thường, cậu ấy đẹp trai và rất tài năng, có bằng tiến sĩ của một trường đại học hàng đầu nước ngoài, thu nhập rất cao, đi lại đều được đón đưa bằng ô tô."
Thật sự không muốn có nhà thông gia như thế này, nhưng mọi người đều cho rằng La Lập tốt và Vương Thiên Du trèo cao khi cưới được cậu ta.
Nhưng vấn đề là hôn nhân không chỉ phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân của hai bên mà còn phụ thuộc vào hoàn cảnh gia đình.
Bà La: “...”
Lạc Di bước vào phòng chờ, Vương Thiên Du đã mặc một bộ váy cưới màu trắng, trang điểm rất đẹp, các chị em nhà họ Vương đang vây quanh cô ta.
Bà cụ Vương ở một bên không ngừng lẩm bẩm, nói màu trắng là xui xẻo, nên mặc áo cưới màu đỏ.