Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1095
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:29:15
Lượt xem: 9
Dì căng tin lập tức im bặt, không còn dám khuyên thêm nữa, bà ấy có can đảm nói chị Tiêu, nhưng lại không dám nói một chữ không với Lạc Di.
Bà ấy ân cần cười hỏi: "Sở trưởng, cô muốn ăn gì? Sữa đậu nành ngon đó, cô có muốn một ly không?"
Lạc Di nhìn quanh một vòng, phòng ăn không đông người lắm: "Vậy cho cháu một ly đi."
Cô gọi một chiếc bánh bao thịt một ly sữa đậu nành, nửa trái bắp.
Bắp ngô rất mềm ngọt, sữa đậu nành nhà làm hương thơm nồng nức mũi, bánh bao nhân chắc thịt, khẽ cắn một miếng miệng toàn nước, thức ăn ở căng tin được chế biến vệ sinh sạch sẽ, ăn còn ngon hơn đồ bên ngoài.
Tiêu Ngọc bưng một chén nhỏ chạy tới: "Dì sở trưởng, dì có thể giúp con mượn vài cuốn sách ở đại học Bắc Kinh không ạ?"
Lạc Di rất khoan dung với trẻ nhỏ: "Được chứ, viết tên sách ra cho dì đi."
"Cảm ơn dì sở trưởng ạ." Tiêu Ngọc được chị Tiêu dạy dỗ rất tốt, lễ phép lại vô cùng hiểu chuyện, người trong sở đều rất thích cô bé.
Cô bé viết tên sách ra, Lạc Di có chút bất ngờ nhìn cô bé một cái: "Cháu thích hóa học sao?"
Tiêu Ngọc dùng sức gật đầu, mắt đầy sùng bái: "Vâng, nó rất thú vị ạ, sau này cháu muốn làm một nhà hóa học."
Có thể do là con nhà nghèo nên từ sớm cô bé đã có sự trưởng thành hơn các bạn cùng lứa tuổi, cũng có chủ kiến hơn.
Lớn lên trong sở, thường xuyên được tiếp xúc với các nhân viên nghiên cứu khoa học, mưa dầm thấm đất, cô bé cũng dần nảy sinh vô vàn hứng thú với chủ đề này.
Lạc Di nhìn cô gái nhỏ thanh mảnh, có một loại an vui khi có người kế tục, nhờ có nỗ lực của bao thế hệ nay mới có cuộc sống càng lúc càng tốt đẹp hơn: "Có tham vọng, cố gắng lên."
Tiêu Ngọc thoáng chần chừ hỏi: "Dì sở trưởng, dì nói xem, phụ nữ lấy chồng có phải thật sự là một chuyện tốt không ạ?"
Lạc Di nhìn cô bé một cái thật sâu, rốt cuộc đứa bé này vẫn bị ảnh hưởng.
"Tốt hay không cần phải nhìn người, gặp không đúng người thì đấy sẽ là một hồi khổ ải, phải biết kịp thời ngăn chặn mất mát. Gặp đúng người thì sẽ cảm nhận được hạnh phúc khi ở bên nhau."
Cô trầm giọng nói: "Nhưng bất kể thế nào, cháu vẫn phải nhớ kỹ, phụ nữ không thể đánh mất bản thân mình, cần phải có sự nghiệp của riêng mình, không nên ký thác hi vọng vào người khác, không nên trông chờ người khác gánh vác cuộc đời cháu, như thế quá nặng nề."
Lòng người dễ thay đổi, chỉ có nắm trong tay mới thực sự thuộc về mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1095.html.]
Tiêu Ngọc có chút hoang mang: "Cháu vẫn chưa rõ lắm."
"Cháu còn nhỏ, sau này sẽ hiểu." Lạc Di khẽ mỉm cười: "Không cần phải sợ thất bại, dũng cảm một chút."
Chị Tiêu nghe cả vào tai, hốc mắt nóng lên, Lạc Di thật sự là một người vô cùng ấm áp.
Cô sống cuộc đời mình như một luồng ánh sáng, chiếu sáng thế gian, sưởi ấm người khác.
Vừa dính đến công việc là cô liền quên cả thời gian, chị Tiêu tiến tới nhắc nhở cô, cô mới thu dọn đồ đạc một chút, thay sang bộ quần áo khác.
Chị Tiêu cầm một cây dù: "Xe đã đợi ở dưới, quà cáp đã được chuẩn bị xong, là một sợi dây chuyền kim cương, dùng tài khoản riêng của em."
Chị ấy rất cẩn thận, làm việc đầy thỏa đáng, Lạc Di cũng rất tín nhiệm chị ấy: "Lúc nào nghỉ chị dẫn con mình ra ngoài chơi nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, có tầm nhìn rộng rãi rất tốt cho con bé."
"Cảm ơn em."
Lạc Di đi bằng thân phận đồng nghiệp, mà không phải thân phận thân thích nhà họ Vương.
Xe hơi tăng tốc trong màn mưa, mưa rơi lất phất, hơi nước mịt mờ.
Hôn lễ diễn ra tại một nhà hàng, trước cổng có một tấm bảng chỉ đường, các vị khách ướt sũng tiến vào, đều đang oán trách khí trời.
Một chiếc xe Jeep ngừng tại cửa ra vào, cửa xe vừa mở ra, một người đàn ông đã bước xuống mở dù lớn, xong mới quay lại đón người.
Lạc Di giẫm trên giày cao gót, một tay vịn cánh tay A Vũ, đi nhanh lên bậc cầu thang, A Phượng theo sau lưng cô: "Cẩn thận, mặt đất có hơi trơn đấy."
Lạc Di có hơi hối hận khi mang giày cao gót, nhưng hôm nay diện váy xinh, phải phối với giày cao gót mới đẹp được.
Có mặt trong trường hợp thế này, cô muốn làm một nàng tiên nhỏ xinh đẹp.
Đây là chút lòng hư vinh của nữ sinh còn sót lại trong người cô.
Cô không coi ai ra gì vịn cánh tay A Vũ, như nữ vương đi tuần, dẫn tới rất nhiều ánh mắt tò mò.
"Đây là ai liên quan thế nào với nhà họ Vương vậy? Sao tôi chưa từng thấy?"
"Cũng có khả năng là thân thích nhà trai, chiếc váy ấy thời thượng thật, tôi cũng muốn có một bộ như thế."
"Cô nghĩ gì vậy? Là người ta mặc đẹp thời thượng."