Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1088

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:28:57
Lượt xem: 6

Trước nay Tiêu Thanh Bình luôn không nói chuyện riêng ở đơn vị, cũng không khoe khoang nói cho mọi người biết anh đã có bạn gái.

Tuy nhiên, bây giờ có bạn gái bên cạnh, tâm trạng anh vô cùng tốt: “Không đâu, cô ấy ra nước ngoài với tôi.”

“A, đi học cùng à?” Mọi người nghe vậy đều ngây người, họ từng nghe nói vợ đi học cùng, chưa bao giờ nghe nói có bạn gái đi học cùng.

Cuộc sống du học ở nước ngoài của Tiêu Thanh Bình khô khan nhàm chán, nhưng thời gian ở nước ngoài cùng Lạc Di lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời anh.

Anh không cần để ý đến ánh mắt người khác, quang minh chính đại cầm tay, hôn nhau, ở với nhau.

“Ừ, cô ấy học Harvard, tôi gọi Massachusetts.”

Mọi người: …

Khái niệm đi học cùng mà bọn họ nhận biết khác nhau.

Không đúng, điểm mấu chốt là… Bọn họ là đôi tình nhân xuất sắc à?

Tiêu Thanh Bình chợt nhớ tới một chuyện: “Nếu các cô các cậu muốn học thạc sĩ máy tính, có thể tìm cô ấy làm thầy hướng dẫn. Tiểu Di, em có thể dẫn dắt sinh viên không?”

Lạc Di mím môi, thầy hiệu trưởng hy vọng cô dẫn dắt một nhóm sinh viên, nhưng cô có lòng mà không có sức.

Dù cô có thu nhận học trò, nhưng cũng phải nghiêm khắc khống chế số lượng và chất lượng.

Binh cốt tinh nhuệ không cốt đông.

“Em chỉ dẫn dắt nghiên cứu sinh khoa máy tính của đại học Thủ Đô thôi, bên Hoa Thanh thì em từ chối khéo, không đủ sức.”

Tiêu Thanh Bình hơi đau lòng: “Vất vả quá thì chuyển bớt việc đi, sức khỏe quan trọng nhất, anh đi mua thuốc bổ cho em uống.”

Vẻ mặt Lạc Di cứng lại: “Đừng nhắc tới thuốc bổ, em uống mắc ói luôn rồi.”

Cô bị thầy giáo mang đi tìm đại quốc thủ để điều dưỡng cơ thể, kết quả, người ta kê đơn thuốc bổ lâu dài cho cô, mỗi nửa tháng phải đi tới đó bắt mạch, đổi toa thuốc.

Bác sĩ nói căn cơ của cô mỏng, khi còn nhỏ sức khỏe kém, khiến mọi người giật mình.

“Đó là nhờ ơn thầy, em không uống không phải phụ lòng thầy rồi sao?” Tiêu Thanh Bình đau lòng khi còn bé cô phải chịu khổ, ăn không đủ no chứ nói gì đến dinh dưỡng: “Hơn nữa, điều dưỡng cơ thể là chuyện nhất định phải làm, nếu em không uống, ngày nào anh cũng giám sát em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1088.html.]

“Haixx.” Lạc Di thật mệt tâm.

Mì được đưa lên, Tiêu Thanh Bình đẩy đến trước mặt Lạc Di: “Em ăn trước đi.”

Anh đưa đũa đã được lau sạch cho Lạc Di.

Lạc Di rất thích ăn mì của nhà này, cay nhẹ vừa đủ, sợi mì mềm, nhưng sợ nào ra sợi nấy, mùi vị cũng ngon.

Cô ăn được mấy miếng, thanh niên kia mới giật mình phản ứng lại: “Chờ đã, tiến sĩ Tiêu, anh mới nói là Lạc Di dẫn dắt nghiên cứu sinh sao?”

“Ừ, cô ấy là chuyên gia máy tính đứng đầu cả nước.” Mặt Tiêu Thanh Bình đầy tự hào: “Không có “một trong”.”

Âm thầm tán dương bạn gái, cảm giác cũng không tệ. Ừ, quyết định thế đi, sau này mang Lạc Di đi show ân ái nhiều hơn.

“Mạnh miệng thật.” Có tiếng nói trào phúng từ phía sau truyền tới: “Thanh niên bây giờ cái gì cũng không biết, chỉ biết khoác lác.”

Là một người đàn ông trung niên.

Ông ta đeo kính gọng đen, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thanh Bình, đầu tóc rối bời, trông có vẻ rất bất đắc chí.

Tiêu Thanh Bình khẽ liếc ông ta: “Phiền ông tránh chút, ông đang cản chén hoành thánh của chúng tôi.”

Mặt người đàn ông cứng đờ, ông ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên bà chủ đang đứng sau lưng ông ta, bưng mâm, mặt mày vui vẻ: “Xin nhường đường.”

Không gian khá hẹp, chỉ xếp được mấy cái bàn, lối đi chủ đủ cho một người qua.

Người đàn ông nghiêng người, bà chủ đặt hai chén hoành thánh nóng hổi lên bàn.

Hoành thánh tôm thịt rắc thêm chút hành, bột tiêu, dầu vừng, mùi thơm xộc vào mũi. Lạc Di không đợi được nữa, múc một cái, cắn, mùi vị tươi ngon lan khắp lưỡi, cả người đều thăng hoa.

Ngon quá, tươi quá!

Cô múc mấy cái hoành thánh cho Tiêu Thanh Bình: “Anh cũng nếm chút đi.”

Tiêu Thanh Bình cũng múc mấy cái cái hoành thánh nhỏ của mình cho cô, trao đổi đồ ăn cho nhau, đồ ăn càng ngon hơn.

Vỏ hoành thánh nhỏ rất mỏng, không nhiều thịt, nhưng nước canh rất thanh.

Hơi nước lượn lờ, hai người nhìn nhau cười, sự ăn ý được mài dũa từ lâu.

Tôn Vũ Tĩnh lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng chua xót khó tả, hốc mắt mơ hồ nóng lên, cảm nắng đã c.h.ế.t từ trong trứng nước.

Loading...