Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1085
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:28:51
Lượt xem: 11
Không nói đạo lý gì hết, ra tay luôn.
Dám bắt cóc tôi, thì cứ để nhà họ Trịnh đổi chủ đi.
Dám mắng tôi, thì cứ chờ táng gia bại sản đi.
Trịnh Vinh Xương: “…”
Ông ta quay đầu hung hăng lườm con gái mình. Thành sự không có bại sự có thừa, giống y hệt anh nó, đều là phế vật.
Năm xưa ông ta không nên sinh chúng ta.
Ông ta càng không nên nhất thời mềm lòng mang cô ta đi giải sầu.
Một giờ sau, trong phòng hội nghị của đại học Thủ Đô tổ chức một lễ quyên tặng long trọng, tất cả các nhà truyền thông lớn đều đến, các thầy cô không có lớp cũng đến, làm chứng thời khắc này.
Trịnh Vĩnh Xương không không khỏi kinh hãi, bối cảnh của Lạc Di sâu không lường được, vừa gọi một cuộc đã sắp xếp xong xuôi hết thảy.
Rốt cuộc ông ta cũng nhận ra, ở mảnh đất này, Lạc Di mới là địa đầu xà, sức mạnh không thể tưởng tượng nổi.
Lúc ở Hồng Kông, cô vẫn có thể kêu mưa gọi gió, đùa bỡn hai thế lực trong lòng bàn tay, giờ đến địa bàn của cô…
Ông ta có thể làm gì được nữa? Chỉ có thể nén đau thương quyên tiền, còn phải vui vẻ đưa tiền đi.
Suốt cả quá trình, hiệu trưởng đều hoảng hốt. Rõ ràng ông ta không muốn, tại sao còn phải quyên tiền chứ? Bọn họ không vác gậy uy h.i.ế.p phải quyên mà.
Trịnh Mỹ Nghi bị bịt miệng đứng xem, nước mắt chảy rào rào, tim đau muốn chết.
Thấy hai cha con họ không vui, Lạc Di lại vui.
“Hiệu trưởng, vừa rồi thầy còn nói thiếu kinh phí nghiên cứu khoa học, giờ thầy không cần xin cấp trên nữa đâu. May mắn quá, ông Trịnh đúng là người tốt.”
Hiệu trưởng cạn lời nhìn trời, nói gì cũng không đúng, không bằng không nói nữa.
Trịnh Vinh Xương hít một hơi sâu, đã mất tiền rồi, nhưng vẫn phải lôi kéo quan hệ với Lạc Di.
Cô có quá nhiều mưu kế, lỡ mà ném đá giấu tay với ông ta, thì ông ta khó lòng đề phòng.
“Cô Lạc, tôi mời cô ăn một bữa nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1085.html.]
“Tôi sợ con gái ông lại mắng tôi một hồi nữa.” Lạc Di chậm rãi nói: “Tôi sợ ông không có tiền quyên.”
Trịnh Vinh Xương: “…”
Dương Nam Ba nhìn thấy cảnh này, khóe miệng co giật, cố gắng nhịn cười.
Có nghĩ nhiều hơn cũng nghĩ không lại Lạc Di.
Lạc Di chưa bao giờ chủ động ra tay, nhưng nếu người khác ức h.i.ế.p cô, cô không đè người ta xuống đất đánh một trận thì không mang họ Lạc.
Tài sản của Trịnh Vinh Xương đã hụt mất ba mươi phần trăm, bên ngoài vẫn phải gắng sức nhẫn nhịn, nhưng về nhà lại không chịu nổi nữa. Ông ta ngồi xuống sofa, mất hết sức lực.
Thế nhưng, miệng Trịnh Mỹ Nghi được tự do, cô ta lại khóc lóc ỉ ôi, trách Trịnh Vinh Xương tình nguyện quyên tiền cũng không chịu cho mẹ con họ tiêu.
Trịnh Vinh Xương không thể nhịn được nữa, tất cô ta một cái: “Của hồi môn của mày hết rồi, tao quyên góp hết rồi.”
Lần đầu tiên trong đời Trịnh Mỹ Nghi bị đánh, cô ta uất ức muốn khóc, nhưng lời nói của Trịnh Vinh Xương khiến cô ta mất hết can đảm: “Cha, cha nói gì cơ?”
Sao có thể không có của hồi môn được? Cô ta là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Trịnh đó.
Cô ta vẫn chưa nhận rõ sự thật.
Trịnh Vinh Xương nhìn đứa con gái bị chiều hư, yên lặng thở dài.
“Anh mày đã hỏng rồi, mày an phận thì còn có miếng cơm ăn, còn không hiểu chuyện nữa, mày ra ngoài tự lực cánh sinh đi.”
“Rốt cuộc con nói sai chỗ nào chứ?” Trịnh Mỹ Nghi muốn trút cho hết: “Cô ta hại nhà họ Trịnh chúng ta, hại anh con, con không thể mắng cô ta mấy câu à?”
Trịnh Vinh Xương cười gằn: “Một câu mười triệu, đáng tiền ghê.
Nghe vậy, Trịnh Mỹ Nghi càng tức giận: “Vậy sao cha còn quyên?”
Trịnh Vinh Xương rất mất kiên nhẫn: “Tao còn muốn bình an về Hồng Kông, không muốn bỏ mạng lại đây.”
Trịnh Mỹ Nghi: “…”
“Cha, cha đừng dọa con, Lạc Di chỉ là con đàn bà thăng tiến nhờ nhan sắc thôi…” Trong mắt cô ta lóe lên chút ác ý: “Cha, cha tìm người hủy mặt cô ta đi. Có thằng đàn ông nào chịu được một đứa con gái bị hủy hung chứ? Mất núi dựa, cô ta không gây… A, cha, sao cha đánh con?”
Đầu Trịnh Vinh Xương ong lên, cô ta tự cho rằng mình thông minh sao.
“Ngu y như anh mày, nhà họ Trịnh không có người nối nghiệp nữa. Haizz, thôi, mày về nước Y luôn cho tao, còn chạy linh tinh nữa, tao đánh gãy chân mày.”
Đối với Lạc Di, đầu cô mới là thứ đáng tiền nhất.