Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1084
Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:28:49
Lượt xem: 6
Nghe cha ruột nói mình như vậy, Trịnh Mỹ Nghi tức giận méo cả miệng: “Cha, anh đã nói với con, cô ta chuyên gieo họa…”
Thật ra cô ta biết không nhiều, chỉ nghe anh cả kêu gào, nói Trịnh Tương Long và Lạc Di trong ứng ngoại hợp, cướp mất quyền thừa kế của nhà họ Trịnh, còn trục xuất cả nhà họ ra nước ngoài.
Mẹ cô ta khóc lóc mắng ông già nhà mình độc ác, chỉ ham sắc đẹp, có người mới quên người cũ.
Còn về sự thật thì không mấy ai biết, cũng không ai dám nói.
Lạc Di đảo mắt, cong khóe miệng lên: “Để tôi giới thiệu né, đây là ông Trịnh Vinh Xương đến từ Hồng Kông, đây là hiệu trưởng đại học Thủ Đô.”
Hai người chào hỏi nhau: “Chào ông, ngưỡng mộ ông đã lâu.”
“Ông khách khí rồi, rất hân hạnh được gặp ông.”
Lạc Di ở bên cạnh lịch sự cười nói: “Hiệu trưởng, đầu năm nay em gặp ông Trịnh ở Hồng Kông, ông ấy là một doanh nhân nhiệt tình với sự nghiệp giáo dục. Hồi đó ông ấy nói muốn quyên góp mười triệu cho trường mình, bây giờ ông ấy nói được làm được, thật sự tới quyên tiền.”
Trịnh Vinh Xương trợn mắt há mồm, ông ta nói lúc nào chứ? Lại gài bẫy ông ta rồi!
Ông ta biết cô có thù phải trả! Thôi được, coi như của đi thay người đi.
Trịnh Mỹ Nghi lại không vui. Cả nhà họ ở nước ngoài, sinh hoạt phí cả năm chỉ năm trăm ngàn, đã quen sống trong nhung lụa, cô ta không thích ứng được với cuộc sống nghèo khó đó.
“Chúng tôi chỉ tới thăm trường thôi, không muốn quyên tiền.”
Bọn họ từng khóc nháo, nghĩ muốn đòi thêm chút tiền, Trịnh Tương Long có thể kế thừa tài sản, sao còn muốn bọn họ chịu khổ nữa chứ?
Đáng tiếc, lòng dạ Trịnh Vinh Xương cứng như sắt đá, nói gì cũng không chịu đồng ý.
Bà Trịnh dứt khoát đẩy Trịnh Mỹ Nghi ra ngoài, để cô ta về Hồng Kông xin cha tha thứ, còn muốn đánh một cú hồi mã thương.
Thế nhưng Trịnh Vinh Xương lại có nỗi khổ khó nói. Ông ta đã bán hết sản nghiệp trong nhà rồi, ngoài nhà cũ ở Hồng Kông, còn mua cho vợ con ở nước ngoài một căn biệt thự lớn để họ ở, trong tay ông ta không còn nhiều tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1084.html.]
Ông ta còn muốn dựa vào số tiền đó để gây dựng lại sự nghiệp, Đông Sơn tái khởi. Đây mới là nguyên nhân thật sự để ông ta tới đại lục khảo sát.
Chút tiền đó của ông ta, ở nước ngoài không đáng bao nhiêu cả, nhưng vật giá, nhân công ở đại lục đều rẻ, giá đất cũng không đắt, chính là thời cơ tốt nhất.
Lạc Di ngạc nhiên: “Gì cơ? Mười triệu quá ít, cô muốn quyên hai mươi triệu cơ à? Tốt quá, cảm ơn ông Trịnh, phẩm chất cao thượng của ông đáng để các sinh viên tôn trọng.”
Trịnh Mỹ Nghi vô cùng tức giận kêu to: “Cô điếc à? Tôi nói là không quyên….”
Lạc Di đặt tay lên tai, tỉ mỉ lắng nghe: “Gì cơ? Hai mươi triệu cũng không đủ để thể hiện ái tâm vĩ đại của nhà cô sao? Cô muốn quyên ba mươi triệu hả? Chuyện tốt này nhất định phải được tuyên truyền. Hiệu trưởng à, thầy mau thông báo cho các bên phóng viên đi, phải làm một lễ quyên tặng long trọng.”
Hiệu trưởng mờ mịt, người ta có nói quyên tiền à? Sao ông ấy không nghe thấy chứ?
“Chuyện này…”
Lạc Di cười ngọt ngào: “Thầy không biết số các bên truyền thông sao? Em có thể giúp thầy.”
Cô rút điện thoại ra:
“Bố trí một hội trường quyên tặng giúp tôi, ngay ở đại học Thủ Đô, làm nhanh lên nhé.”
“Tôi muốn thấy các bên truyền thông nổi tiếng nhất cả nước trong vòng một tiếng ở đây.”
Lạc Di quả quyết xử lý xong, cười hì hì nhìn cha con nhà họ Trịnh: “Cảm ơn sự khảng khái của ông Trịnh và tấm lòng thích làm việc thiện của cô Trịnh.”
Một tổ hợp quyền vừa nhanh vừa độc, khiến đầu óc Trịnh Mỹ Nghi loạn hết cả lên: “Tôi không có, cô không biết xấu hổ…”
Trịnh Vinh Xương nháy mắt, vệ sĩ lập tức tiến lên chặn miệng cô ta lại. Trịnh Mỹ Nghi liều mạng giãy giụa mà không thoát được, tức phát khóc.
Sao có thể đối xử với cô ta thế chứ?
“Tiến sĩ Lạc, tôi xin lỗi thay con gái tôi…” Trịnh Vinh Xương khóc không ra nước mắt, vẫn hung tàn như thế, thủ đoạn như điện xẹt.
Lạc Di mỉm cười nhưng trong mắt lại là sự châm biếm: “Mắng một câu mười triệu, dù mắng, nhưng nhà họ Trịnh có tiền như thế, đủ cho cô Trịnh mắng một hồi đấy.”