Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1083

Cập nhật lúc: 2025-03-28 06:28:46
Lượt xem: 15

Lạc Di nhún nhún vai: "Vậy em đành phải tự bỏ tiền túi thôi, nhưng sau này sẽ không dạy học kiểu thực tiễn như thế nữa."

Đây là uy h.i.ế.p sao? Lão hiệu trưởng dở khóc dở cười: "Duyệt."

Ông ta rất mong đợi những sinh viên được Lạc Di đào tạo ra dưới hình thức đó, nói không chừng sẽ mang lại bất ngờ lớn cho ông ta.

Trong khoảng thời gian ngắn tiếng hoan hô vang đội, tất cả mọi người hưng phấn không kiềm chế được, hấp tấp nhìn Lạc Di.

Suốt một tiếng rưỡi, mọi người nghe vô cùng tập trung, tới mức không nỡ chớp mắt, bút trong tay không ngừng ghi chép, ham học hỏi như đói khát, trong phòng yên tĩnh chỉ có mỗi giọng của Lạc Di.

Chờ tới khi Lạc Di tuyên bố tan học thì nhóm sinh viễn vẫn thấy chưa đã ghiền, ồ ạt kéo tới đặt câu hỏi cho cô, Lạc Di kiên nhẫn giải đáp từng câu, còn cho địa chỉ email, có việc gì có thể gửi email cho cô.

Tới lúc tiếng chuông tan học vang lên Lạc Di mới có thể thoát thân, đi ra khỏi phòng học cô thở phào một hơi.

Lão hiệu trưởng chờ ở bên ngoài nhịn không được khen ngợi: "Lạc Di, tiết học của em rất tốt, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, tràn đầy hữu ích, còn không buồn tẻ nhạt nhẽo, hình thức dạy học này đáng được tham khảo."

Lạc Di vừa định nói gì thì lại bị nhóm người cách đó không xa thu hút sự chú ý, hơi cau mày.

"Cô Lạc Di, đúng là khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Lạc Di đánh giá vài lần: "Vừa mới có người nhắc tới ông là ông đã xuất hiện, đúng là không thể nhắc tới ai đó được mà, ông Trịnh Vinh Xương."

Cô nở nụ cười yêu kiều, đôi mắt sáng trong như nước, phong thanh tuế nguyệt, khí độ cao hoa, xinh đẹp sạch sẽ như một bức tranh sơn dầu.

Trịnh Vinh Xương ngạc nhiên nhìn cô, rõ ràng là một con cáo nhỏ xỏa trá thay đổi liên tục, nhưng lại mang gương mặt vô hại, rất dễ gạt người.

Trong mắt Trịnh Mỹ Nghi lóe lên chút ánh sáng lạnh lẽo, cô ta cố ý cười hiền nói: “Cha, đây chính là tiến sĩ xinh đẹp chủ động xà vào lòng người ta đó hả? Giả bộ cũng ra dáng lắm.”

Bầu không khí xung quanh lập tức thay đổi, ánh mắt họ nhìn Lạc Di trở nên khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1083.html.]

Mẹ nó, trông đẹp thế, nhưng lại là một con đàn bà không biết kiềm chế.

Lạc Di hơi híp mắt lại: “Đây là Trịnh Mỹ Nghi, con gái ông đúng không? Khá giống anh em sinh đôi Trịnh Tử Long đấy, không biết Trịnh Tử Long có khỏe không?”

Đây là lời cảnh cáo, nhưng Trịnh Mỹ Nghi vừa nghe tới tên anh mình thì lập tức giận điên lên. Bọn họ do một mẹ sinh ra, anh cô ta thăng chức thì cũng tốt cho cô ta.

Cô ta là đứa con gái duy nhất trong nhà, là bảo bối trong tay cha mẹ, anh em đều phải nhường, vốn là danh viện nở mày nở mặt nhất Hồng Kông, đi tới đâu cũng được tán tụng. Điều chờ đợi cô ta là con đường gấm vóc.

Nhưng tất cả những điều này đều bị Lạc Di phá hủy hết.

Ánh mắt cô ta trở nên ác độc: “Sao nào? Cô muốn già, còn băn khoăn trẻ à? Muốn ăn cả cha lẫn con sao? Buồn nôn quá.”

Cô ta không bằng Trịnh Tử Long, không biết tính toán, vui buồn gì cũng lộ hết ra mặt.

Trịnh Vĩnh Xương giật mình: “Mỹ Nghi, không được nói linh tinh, mau xin lỗi đi.”

Sự thay đổi mấy ngày nay đã đả kích Trịnh Mỹ Nghi rất lớn, cô ta cười lạnh: “Cha, cha vì tình nhân mà không cần con gái luôn à? Hu hu.”

Cô ta còn làm bộ khóc lên, ra vẻ đáng thương.

Lạc Di cười híp mắt nhìn cô ta: “Cô Trịnh, cô nghĩ nhiều thật đó, ai lại thích một tên thái giám không thể quan hệ chứ? Có tiền thì cũng không được nha, đúng không?”

Trịnh Mỹ Nghi: “…”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người không khỏi nhìn xuống thân dưới của Trịnh Vinh Xương, khiến ông ta muốn phun máu, mặt đỏ bừng.

Chẳng lẽ ông ta có thể nói rằng mình không như thế, đó là con trai ông ta?

Chuyện mất mặt nhưng ông ta không thanh minh được, buồn bực muốn chết.

Con tức còn nghẹn trong ngực, ông ta vừa tức vừa hận vừa oán, còn có chút sợ hãi nữa.

“Tiến sĩ Lạc Di, con gái tôi lỗ mãng, tin vào lời đồn không có thật, xin cô đừng so đo với nó, chỉ số thông minh của nó không cao.”

Loading...