Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1051
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:38:51
Lượt xem: 8
Lạc Di cởi áo khoác, châm trà tiếp đón thầy giáo và hai vị hiệu trưởng, còn đưa quà tặng cho từng người.
Giáo sư Mạc nhìn túi quà: “Em quá cảnh ở Hongkong à?” Đây đều là đặc sản của Hongkong.
Mỗi tháng Lạc Di đều sẽ gọi điện thoại cho giáo sư Mạc một lần, nhưng sẽ không trò chuyện quá chi tiết về tiến độ nghiên cứu và học tập, một là không tiện, hai là sợ bị nghe lén, thư từ qua lại cũng chỉ là những lời thăm hỏi cơ bản nhất.
Tin tức hai bên không thông nên giáo sư Mạc không rõ tình hình gần đây của Lạc Di lắm, không biết lần này cô bí mật về nước, bởi vậy từ ban đầu đã phải giấu tất cả mọi người, ngay cả vợ chồng Lạc Quốc Vinh cũng không biết trước tin cô về.
Lạc Di tủm tỉm cười, gật đầu, báo cáo sơ qua việc học của mình cùng thành tích mấy năm qua, còn những thứ khác không tiện đề cập ở đây.
Giáo sư Mạc càng nghe càng hớn hở, chà chà, cô học trò này thật sự đã làm thầy nó mở mày mở mặt quá, chuyện gì vào tay con bé, nó đều có thể làm được tốt nhất, khiến người ta kinh ngạc.
Hiệu trưởng Bắc Kinh cũng rất kiêu hãnh: “Lạc Di, ngày khai giảng khóa tới, em hãy đến trường diễn thuyết nhé, để cho đám trẻ trong trường được mở mang tầm mắt, cho bọn nhỏ biết ngoài kia còn có nhiều người tài giỏi lắm, và cũng đừng nghĩ ánh trăng nước ngoài sáng hơn nước mình.”
Lạc Di cười cười: “Được ạ.”
Muốn khoe khoang cấp độ quý tộc chứ gì? Sở trường của cô rồi.
Hiệu trưởng Khương cũng nôn nóng nói: “Trường chúng tôi cũng rất mong em tới diễn thuyết một buổi…”
Hiệu trưởng Bắc Kinh lườm ông bạn đồng liêu một cái: “Sao ông cứ bắt chước tôi mãi thế? Thật là.”
Hiệu trưởng Khương vẫn rất bình thản, thong dong đổi một phương thức khác: “Trò Lạc Di, hay là tới trường tôi tổ chức tọa đàm đi, thời gian thế nào tùy em quyết định, thế nhé?”
Lạc Di lập tức nhận lời: “Được ạ.”
Một buổi tọa đàm không mất nhiều thời gian lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1051.html.]
Hiệu trưởng Bắc Kinh tỏ vẻ không cam lòng: “Lạc Di, em là sinh viên trường ta mà.”
Hiệu trưởng Khương lập tức bắt bẻ ông ấy: “Ông hẹp hòi thế, Lạc Di là công dân nước ta.”
Giáo sư Mạc bóp trán thở dài: “Thôi thôi, hai ông đừng ồn ào nữa, còn đang ở nhà người ta đấy.”
Hai vị hiệu trưởng ngày thường vẫn hay cãi nhau như thế, cứ có rảnh là lại quay sang đấu võ mồm mấy câu, lấy chê bai dè bỉu nhau làm vui.
Đương nhiên, hai ông cụ cũng biết, trước mặt người ngoài cần nghiêm trang lấy uy, trước mặt học trò bình thường cũng rất nghiêm túc chỉn chu trong lời nói việc làm.
Lạc Di đảo mắt suy nghĩ, nói: “Thầy ơi, em đang tính mau chóng chế tạo ra máy in đa năng để sớm đưa vào sản xuất hàng loạt, nước ngoài đã bắt đầu đưa ra thị trường rồi, nước ta không thể lạc hậu quá xa được.”
Giáo sư Mạc cũng rất nóng lòng: “Ừ ừ, đúng đấy, thầy chờ tin từ phía em, có gì cần giúp thì cứ việc nói với thầy.”
Lạc Di gật đầu, lại nhìn sang hai vị hiệu trưởng: “Hiện em đang có một ít tài liệu học tập, sửa soạn lại xong em sẽ gửi các thầy một bản, hi vọng hai thầy không chê.”
Tài liệu của thiên tài là bảo vật mà vô số người mơ ước muốn có, huống chi, đó đều là tài liệu học tập trong quá trình ở nước ngoài với những mảng tri thức tiên tiến nhất.
Hai vị hiệu trưởng lập tức sáng rực mắt lên: “Vậy thì còn gì bằng, cảm ơn trò trước.”
Lạc Di cùng các giáo sư ăn một bữa cơm, trò chuyện thêm một lát mới thấy thấm mệt, bèn xin phép về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Thanh Bình lưu luyến nhìn theo cô một lát mới quay đầu tiếp tục tiếp chuyện các thầy.
Cảnh trí quen thuộc làm Lạc Di thấy an lòng, nằm vào giường một lát đã ngủ say.
Không biết ngủ bao lâu, chỉ biết khi tỉnh dậy, người ấm áp thoải mái, Lạc Di duỗi người ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường đã nghe thấy một tiếng gọi vui vẻ: “Tiểu Di dậy rồi à?”
Bấy giờ Lạc Di mới phát hiện mẹ mình đang đứng ngay cạnh giường nhìn mình, cô vui mừng reo lên: “Mẹ, mẹ xinh đẹp quá đi.”
Ngô Tiểu Thanh đứng bên giường ngắm con gái ngủ đã lâu nhưng không nỡ đánh thức con bé, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Lòng mẹ nhớ con, chỉ muốn nhìn thật nhiều như để bù đắp những tháng năm xa cách.