Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1048

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:38:45
Lượt xem: 6

Lạc Di ngọt ngào nói: “Cha là tốt nhất, con yêu cha nhất, nhất nhất luôn đó.”

Vẫn là điệu nịnh nọt quen thuộc, vẫn là cô bé con quen thói nói ngọt mười mấy năm, Lạc Quốc Vinh đã nghe bao lần vẫn không biết chán, còn cười toe toét, con gái mình lúc nào cũng đáng yêu như vậy.

Chợt có một âm thanh xen ngang: “Chú Lạc, đây là con gái chú hả? Trông xinh quá nhỉ, chẳng giống chú chỗ nào.”

Đó là một người đàn ông trung niên đeo xích vàng to bự, mặt mũi phúc hậu.

Lạc Di giống mẹ, càng lớn lại càng có thần thái và phong độ riêng, học lên cao dần, sách vở hun đúc ra một phong cách trí thức, khiến cô trông đằm lại nhưng không hề chìm nghỉm giữa đám đông, là một kiểu ấn tượng mà không chói lóa.

Lạc Quốc Vinh thì đã hơi mập ra theo tuổi, cha con xác thực không giống lắm.

Bấy giờ Lạc Quốc Vinh mới nhớ ra ông Trương, người hợp tác làm ăn với mình còn ở đây, bèn quay sang trừng mắt với ông ta một cái.

“Ông anh mắt kém, không thấy mắt mũi con bé giống tôi thế à, đầu óc cũng giống tôi luôn, cực kì thông minh nhé.”

Ông đắc ý dào dạt khoe khoang: “Biết con gái tôi giỏi cỡ nào không? Là tiến sĩ trẻ nhất của Harvard đấy nhé.”

Ừm, vẫn là thói cũ, siêu thích khoe con gái.

Ông Trương ngây cả người, đã hợp tác với Lạc Quốc Vinh ba năm, ông ta vẫn luôn nghe đối tác nhắc tới cô con gái đang học ở Harvard, nhưng mọi người đều nửa tin nửa ngờ, bởi vì trước nay chưa ai từng gặp cô bé.

“Thật hay giả đấy?”

Không phải đã nói ra nước ngoài học 4 năm sao? Ông ta tuy không có văn hóa nhưng thường thức thì vẫn phải có.

Du học nước ngoài làm tiến sĩ tối thiểu phải 5 năm, chẳng lẽ cô bé con Lạc Quốc Vinh đặc biệt giỏi nên tốt nghiệp trước thời hạn?

Lạc Quốc Vinh hơi khó chịu rồi, ông biết ngay đám người này không tin mình, rõ ràng ông chưa bao giờ nói dối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1048.html.]

“Tiểu Di, con nói cho ông ấy đi.”

Lạc Di mỉm cười nói: “Cha, con chỉ lấy cái bằng tiến sĩ kép thôi, có gì ghê gớm đâu.”

“Song tiến sĩ?” Vừa nghe câu đó, ông Trương bật cười ha hả: “Ha ha ha, chú Lạc này, con gái chú còn giỏi khoác lác hơn chú luôn, người trẻ tuổi hiện giờ ấy mà, thích khoe mẽ quá rồi.”

Ông ta dám chắc hai cha con nhà này đều thích khoác lác.

Nếu con bé nói nó học một trường bình thường, có khi ông ta cũng tin rồi, nhưng lại cứ nhất định phải khoác lác là song tiến sĩ ở trường đại học hàng đầu thế giới cơ, như thế ai mà tin nổi.

Người không có đầu óc thì làm sao kinh doanh được, ông Trương tự thấy mình không ngốc đến thế.

Tiêu Thanh Bình đang rất buồn bực, anh cầu hôn thất bại, đang tức giận lắm.

Nhưng anh cũng có thể hiểu được, Lạc Di muốn hỏi ý kiến cha mẹ trước, đây là tôn trọng tối thiểu dành cho bậc sinh thành, không thể thiếu được.

Chớ thấy Lạc Di luôn có những ý tưởng và hành vi rất ‘đi trước thời đại’, thực chất cô ấy lại rất biết thế nào là chừng mực và kiên định với quan điểm của bản thân.

Đối với cô ấy, tự do yêu đương thì ok thôi, muốn yêu người thế nào là quyền của mình.

Nhưng hôn nhân thì khác, hôn nhân phải được sự đồng ý của cha mẹ hai bên.

Nếu cha mẹ không đồng ý thì sao? Thì hãy thử phương án mưa dầm thấm đất, trường kì kháng chiến, xem bên nào thua bên nào.

Đó, con người cô ấy mâu thuẫn và cổ quái như thế, nhưng lại luôn giữ được logic và quan điểm sống của bản thân trước sau như một.

Tiêu Thanh Bình rất không thích nghe người ta phủ định Lạc Di như thế: “Bác có phải đang hiểu lầm gì về giới trẻ chúng cháu không ạ? Cháu cũng có bằng song tiến sĩ của Harvard, thạc sĩ đại học M, là bạn trai của Lạc Di.”

Ông Trương chép miệng: “Chậc chậc, lại thêm một đứa thích c.h.é.m gió, chú Lạc này, nhà chú tụ hội của thánh c.h.é.m đấy à, ha ha.”

Tiêu Thanh Bình có vẻ không vui: “Bác nghĩ điều đó không thể là vì bác thiếu kiến thức thôi, xin đừng coi chuyện bản thân thiếu kiến thức là chuyện thú vị gì, thực sự rất mất mặt đấy.”

Ông Trương sa sầm mặt lại, ông ta cũng tính là một ông chủ lớn đi, mấy năm nay kiếm được kha khá tiền, cho nên cũng cảm thấy mình có chỗ hơn người: “Này chú Lạc, cậu con rể tương lai này của chú nghe chừng không ổn lắm, trông như kiểu sống bám váy vậy đó, không đáng tin đâu, để tôi giới thiệu cho con gái chú một cậu ấm nhà quan to, bảo đảm chú vừa lòng.”

Loading...