Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1047
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:38:43
Lượt xem: 8
Nhiếp Khôn Minh đi theo phía sau kịp thời ra tay, xách lấy cổ áo Lạc Di, thật sự là tan nát cõi lòng.
“Có cần gấp như vậy sao? Bạn trai lại không chạy mất.”
Lạc Di nghiêm túc phủ nhận: “Gió lớn quá.”
Nhiếp Khôn Minh: “...” Ngọn gió lạ sao?
Nhiếp Khôn Minh đưa Lạc Di đi xuống bậc thang, vừa thả tay ra, Lạc Di liền chạy về phía Tiêu Thanh Bình, tươi cười sáng lạn vô cùng: “Em về rồi.”
Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy cô, suốt hơn một năm, anh cảm giác như xa cách nửa thế kỷ dài đằng đẵng.
Anh nhớ cô nhiều đến nỗi ngày nào cũng nhớ cô, có lúc anh cảm thấy không chịu đựng được nữa.
May mắn thay, rốt cục cô đã trở lại, vẫn là cô gái nhỏ tươi cười kia.
“Trở về là tốt rồi.”
Đôi mắt Lạc Di nóng lên, khóe mắt dường như có lệ, nhưng nụ cười lại càng tươi tắn hơn: “Em nhớ anh vô cùng, bạn trai à.”
Lời nói này như một viên thuốc an thần, nhanh chóng trấn an trái tim nóng bỏng bất an của Tiêu Thanh Bình.
“Chúng ta kết hôn đi, ngay hôm nay, ngay bây giờ!”
Lạc Di: “...”
Mọi người: “!!!”
Cửa hàng đồ ăn chín của nhà họ Lạc là cửa hàng lâu năm nổi tiếng xa gần, có được một lượng khách trung thành rất lớn, có người thậm chí còn lặn lội từ xa tới chỉ vì một miếng ăn.
Món tủ của cửa hàng là giò heo kho, vừa thơm ngon tươi mới lại vừa có độ đàn hồi nhất định, hương vị ấn tượng, nên mỗi ngày phải bán hết hai nồi to.
Nhà ông ấy có mở ba chi nhánh, mỗi cửa hàng chi nhánh cũng đều có khách ra vào từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa.
Nhưng so ra thì tình hình kinh doanh của cửa hàng chính vẫn là tốt nhất, dù không phải giờ cơm vẫn có hàng dài người tới mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1047.html.]
“Cho tôi mua mười suất giò heo kho.”
“Được ạ.” Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn nhận tiền rồi đưa giò heo kho qua, khi ngước nhìn, nhân viên nọ ngẩn cả người, ôi chao, cô gái này thật quá xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi mắt long lanh ngập nước, đen bóng và sáng ngời.
“Chân gà ngâm ớt của cửa hàng chúng tôi cũng rất đặc sắc, quý khách có muốn thử không ạ?”
Cô gái trẻ tủm tỉm cười, gật đầu: “Được, vậy cho một phần đi.”
Giọng nói cũng hay nữa chứ, nhân viên cửa hàng không nhịn được lại lén liếc nhìn lần nữa, tuy cô ấy cũng là con gái nhưng con gái cũng thích ngắm người đẹp nha.
“Quý khách là Hoa kiều từ đâu về ạ? Tiếng Trung của quý khách rất chuẩn đấy ạ.”
Lạc Di: “...” Mình giống Hoa kiều chỗ nào vậy?
Một chiếc xe tải chở hàng dừng trước cửa, Lạc Quốc Vinh nhảy xuống từ bên ghế phụ, vừa định vọng ra sau vận đồ xuống thì chợt liếc thấy một bóng người trong đám đông.
Ông giật mình ngỡ ngàng, đó là… “Tiểu Di?”
Lạc Di quay đầu lại, tươi cười như hoa, chạy vội tới chỗ ông: “Cha.”
Lạc Quốc Vinh ôm chầm lấy cô con gái yêu dấu, khóe mắt đỏ lên, một lúc sau mới đẩy con ra, cẩn thận nhìn từ đầu đến chân một lượt. Con gái ông giờ đây đã thành thiếu nữ, trông càng đẹp hơn xưa, phong thái cũng khác nhiều.
Ông không biết phải nói cụ thể thế nào, chỉ biết là đặc biệt đẹp.
“Ôi ôi, đúng là cục cưng nhà ta đây rồi, con về bao giờ thế? Sao không báo trước cho cha mẹ một tiếng? Lần này về là sẽ không đi nữa chứ?”
Ông còn tưởng con gái lại lỡ hẹn, một năm lại một năm ở bên kia không biết ngày về.
Con bé này một đi là đi liền bốn năm, chưa từng về nhà một lần, ông và vợ đã qua bên đó hai bận, nhưng cũng chỉ vội vàng đến, vội vàng đi, không có nhiều thời gian bên con.
Lạc Di ôm cánh tay cha, nũng nịu nói: “Lần này con về hẳn, không đi nữa, cha, con nhớ cha mẹ lắm.”
Nghe con gái nói lời ngon tiếng ngọt, Lạc Quốc Vinh vô cùng vui sướng: “Cha mẹ cũng nhớ con thật nhiều, về là tốt rồi, hôm nay muốn ăn gì để cha làm cho con.”
Lạc Di mỉm cười: “Con muốn ăn đầu cá nấu ớt, cá hầm cải chua, với cả phật nhảy tường nữa.”
Thực ra ở nước ngoài Lạc Di ăn uống khá hợp khẩu vị, vì cô có đầu bếp riêng, nhưng đồ ăn cha làm lại không giống thế. Lạc Quốc Vinh nghe con gái nói muốn ăn, chỉ ước gì có thể làm ngay ra một mâm thật phong phú: “Được được, cha đi làm ngay đây, con có mệt không? Hay là về tắm rửa rồi ngủ một giấc đi đã, cha làm xong sẽ gọi con dậy nhé.”