Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1039
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:34:38
Lượt xem: 6
Bên ngoài phòng cấp cứu, mấy người giáo sư yên lặng chờ đợi, hiệp sĩ Ngô và các nhân vật nổi tiếng ở bên cạnh an ủi, nhưng lúc này sự an ủi lại không có tác dụng.
Bỗng nhiên, giáo sư Johnson nhìn về phía người đàn ông trong góc: “Cậu là vệ sĩ của Lạc Di, cậu nhất định biết là ai làm, rốt cuộc là ai vậy?”
“Mau nói đi!”
A Vũ yên lặng lấy hai tờ giấy chứng nhận nhuốm m.á.u ra, chần chờ một chút.
Giáo sư vội vàng đoạt lấy, vừa nhìn vào, mặt đều tái mét: “Đặc vụ của cục tình báo? Vậy mà bọn họ lại đuổi theo? Còn có thể bắt cóc Lạc Di nữa?”
Vợ thầy giáo cô cùng khiếp sợ, nhìn tờ giấy chứng nhận trước mặt một cách không dám tin: “Không phải hòa giải rồi sao? Tại sao còn làm như vậy?”
Đây là chứng cứ giả phải không? Đáng tiếc, mọi người thay phiên xem qua, nhất trí xác định là thật, mặt trên có mã số.
“Làm gì hòa giải, rõ ràng là bị áp lực nên phải để cho cô ấy đi, nhưng trong lòng lại không thoải mái, nên không chịu buông ta cho Lạc Di.”
“Tác phong của mấy người đó vẫn luôn như vậy, cũng không phải lần đầu tiên mọi người biết, thân ở địa vị cao người nào có thể chịu được sự ép buộc của người khác?”
“Quá bắt nạt người khác rồi, cái này cũng không nể mặt giới khoa học chúng ta.”
“Trong mắt nhừng người đó, chúng ta là cái gì chứ? Muốn bắt thì bắt, muốn đánh thì đánh, còn tra tấn người ta thành như vậy, quá không có nhân tính, lần này là Lạc Di, lần sau thì sao?”
Tước sĩ Ngô và những người chủ trì nhìn nhau, giống như nghe được bí mật ghê gớm gì đó.
Lần này phiền phức rồi.
Mà các phương tiện truyền thông lớn thi nhau đăng tin tức, ngay đài BBC và ABC của nước Mỹ cũng ngay lập tức đưa tin gây sốc: “Nữ tiến sĩ đẹp nhất Harvard 24 tuổi gặp nạn tại HongKong, hiện chưa biết sống c.h.ế.t ra sao.”
Còn kèm theo tấm ảnh chụp cô nằm trên cáng cứu thương m.á.u chảy đầm đìa, dư luận lập tức nổ tung, quần chúng trong ngoài nước đều kích động, nhất trí yêu cầu điều tra chân tướng sự việc, bắt trói hung thủ ra pháp luật.
Đồng thời, cũng đang vì Lạc Di cầu nguyện, cầu nguyện cho cô được bình an.
Lần này, hiếm khi dư luận quốc tế đều nhất trí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1039.html.]
Lần này, cục trưởng cục tình báo bị gọi đi thẩm vấn, ông ta thề thốt phủ nhận, tỏ ý không phải ông ta ra tay.
Nhưng, khi cấp trên báo mấy số hiệu ra, yêu cầu các đặc vụ đến thẩm vấn thì sắc mặt cục trưởng thay đổi rõ rệt, đây là những người được cử đến Hong Kong.
Ngoại trừ thủ trưởng ở đây, còn có vài thượng nghị sĩ tham dự, ánh mắt bọn họ đều nhìn cục trưởng một cách kỳ lạ.
Lần này, đến cục trưởng cũng không biết có liên quan gì, chính ông ta cũng đang hoài nghi có phải người của mình thật sự làm ra chuyện này.
Dù sao chính miệng ông ta đã nói, nhất định phải đưa người trở về, chỉ cần còn một hơi thở là được.
Nhưng việc này cũng quá thô bạo rồi, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất lớn, những thuộc hạ này đều là đồ đầu heo.
Trong lòng ông ta chột dạ, cố gắng không để lộ dấu vết, nhưng những người ở đây đều là người tinh tường, làm sao có thể nhìn không ra?
Ông Damon nhíu mày đứng lên: “Cục trưởng coi chúng tôi là khỉ đùa giỡn sao, thật sự là đáng tiếc.”
Ông ta quay người bỏ đi, người của phe ông ta cũng thi nhau đi theo.
“Ông Damon, ông Damon!” Đôi mắt của cục trưởng đỏ hoe, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Mà ở bên HongKong, vô số người thức trắng đêm không ngủ, canh giữ ở cửa bệnh viện thật lâu không muốn rời đi.
Một đêm dài đằng đẵng rốt cục cũng trôi qua, nghênh đón tia nắng ban mai đầu tiên.
Người canh giữ ở cửa rốt cục cũng chờ được tin tức tốt: Tiến sĩ Lạc Di thoát khỏi nguy hiểm, rốt cục đã tỉnh lại.
Mọi người như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài.
Trong phòng bệnh cao cấp, Lạc Di nhìn các giáo sư một đêm không ngủ, trong lòng có chút áy náy, bọn họ đã trông coi một đêm.
Đầu của cô quấn băng trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhìn rất thảm.
“Em không sao, cám ơn mọi người đã quan tâm em như vậy, sư mẫu, cô đừng khóc, em sẽ nhanh chóng khỏe lại, đến lúc đó sẽ đi dạo phố cùng cô.”
Thầy hướng dẫn nhìn cô học sinh yếu ớt bị thương như vậy, còn đang cố gắng an ủi bọn họ, trong lòng đau xót: “Lạc Di, em về nước đi.”