Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1020
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:33:51
Lượt xem: 10
Mấy cô gái đang lựa quần áo, A Văn A Võ thì đứng canh ở cửa, đây là cửa hàng quần áo nữ, đàn ông vào trong không tiện lắm.
Khách trong tiệm không nhiều, thái độ phục vụ của nhân viên khá tốt, Lạc Di dạo khắp một vòng, kiểu dáng đồ ở đây rất đẹp, nhưng thiếu một chút phong cách thời thượng, không có cảm giác đặc biệt.
Điều này không thể trách các nhà thiết kế, trước cải cách mở cửa chỉ có màu xám, xanh và đen, thẩm mỹ của đại lục là như thế này, nếu chưa từng ra nước ngoài mở mang tầm nhìn, khó trách bị hạn chế.
Cần phải tiếp thu thêm, chầm chậm thôi, việc này không thể giải quyết trong một thời gian ngắn được.
Định vị cũng chưa rõ ràng, cần phải tối ưu hóa thêm.
Lạc Di chọn vài chiếc áo len bó sát, một chiếc áo khoác hai hàng khuy mặc thử, cô không khỏi hơi ngạc nhiên, đường cắt khá đẹp, chất liệu cũng tốt, một bộ quần áo bình thường khi mặc lên người lại trở nên khác biệt hẳn.
Tất nhiên, vóc dáng đẹp của cô cũng là một lý do.
Cô thích quần áo đơn giản, chủ yếu hai màu đen trắng, mãi mãi sẽ không bị lỗi màu, bình thường không có tâm trạng trang điểm, tùy tiện chọn một bộ ra ngoài cũng không cần lo bị sai sót, nói trắng ra là tiết kiệm thời gian.
Nhân viên cửa hàng không ngừng khen ngợi vóc dáng đẹp của Lạc Di, mặc trang phục của nhà mình giống như một ngôi sao đại diện cho nhãn hàng vậy.
“Cửa hàng của cô ai làm đại diện vậy?” Lạc Di thuận miệng hỏi một câu.
Nhân viên hơi ngơ ngác nói: “Tạm thời chưa có ai.”
Lạc Di không tiết lộ danh tính mà đến đây với tư cách là một người tiêu dùng bình thường: “Việc kinh doanh không tốt? Hay là vì người nổi tiếng không thích?”
Nhân viên im lặng một lúc, gượng cười rồi giới thiệu một bộ quần áo khác.
Lạc Di chăm chú nhìn cô ấy, cũng chẳng hỏi tiếp.
Sư mẫu mang tới một chiếc váy hoa, nói: “Lạc Di, chiếc váy này rất hợp với em, mau thử đi.”
Đây là báu vật của cửa hàng, luôn được treo ở nơi dễ thấy nhất, Lạc Di chê nó quá màu mè nên không thích, không ngờ sư mẫu lại để ý đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1020.html.]
Cô đành phải vào phòng thay đồ mặc thử, lúc trở ra, ánh mắt nhân viên bán hàng sáng lên: “Chị gái có thể cho tôi chụp một tấm hình được không? Để làm ảnh quảng cáo, chúng tôi có thể trả tiền cho chị.”
Chiếc váy mỏng màu xanh nhạt điểm xuyết những cánh hoa, tôn lên làn da trắng mịn của Lạc Di, tỏa ra tiên khí, giống như một nàng tiên.
Lạc Di lắc đầu, chuyện này không thể nào được.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, mấy cô gái trẻ trung ăn mặc thời trang bước vào, ánh mắt của nhân viên bán hàng sáng lên, đấy chẳng phải mấy cô tiểu thư nhà giàu trong thành phố sao?
“Cô hai, cô tư nhà họ Quách, cô cả nhà họ Lâm, cô ba nhà họ Tăng, mấy cô lần đầu đến cửa hàng chúng tôi nhỉ, để tôi giới thiệu cho mấy cô...”
Cô tư nhà họ Quách chỉ vào quần áo trên người Lạc Di: “Tôi muốn cái này.”
Cô ta vừa đi ngang qua cửa hàng này, vô tình liếc nhìn, lập tức bị bộ váy xinh đẹp này thu hút.
Nhân viên ngơ ngác nói: “Xin lỗi, ở HongKong chỉ có một cái thôi.”
Cô tư nhà họ Quách căn bản không thích nhãn hiệu này chút nào, cô ta cũng chưa từng nghe nói đến, ngày thường cô ta toàn mặc những đồ có thương hiệu quốc tế, có thể nhìn trúng bộ quần áo này là vinh hạnh của cửa hàng: “Tôi chỉ muốn cái này, cô tự liệu đi.”
“Cái này...” Nhân viên rất khó xử, không thể đắc tội với mấy cô thiên kim tiểu thư này, nhưng cô gái kia cũng không phải người bình thường.
“Hay là hai người thương lượng với nhau được không?”
Lạc Di vô ý xoay người lại, khuôn mặt xinh đẹp có sức ảnh hưởng rất lớn đối với các cô gái kia, đẹp nhưng không lòe loẹt, tao nhã thoát tục, làn da trắng trẻo mịn màng, giống như một luồng sáng.
“Cô Quách, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Quách Vịnh Văn hoàn hồn lại, sự kiêng dè với cô càng lớn, nhàn nhạt nói: “Thì ra là cô.”
Bạn gái cũ không đáng sợ, đáng sợ chính là bạch nguyệt quang chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể nào với tới.
Quách Vịnh Thi ngạc nhiên hỏi: “Chị hai, chị biết cô ấy à?”
Thái độ của Quách Vịnh Văn càng lạnh lùng hơn: “Chị gặp cô ta một lần, mà cũng không khác gì người lạ.”