Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1018
Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:33:47
Lượt xem: 5
Ánh mắt cô ta nhìn Lạc Di có một chút khinh thường, đúng là phát phiền với đống nợ đào hoa của chồng chưa cưới mà.
Trịnh Tương Long nhanh chóng phất tay: "Là cổ đông của công ty anh, cô Lạc Di, đây là vợ chưa cưới của tôi, cô Quách Vịnh Văn."
Quách Vịnh Văn kinh ngạc không thôi: "Cổ đông? Sao từ trước tới nay em chưa từng gặp?"
"Đến anh còn bốn năm chưa gặp mà." Trịnh Tương Long nhìn cô gái trổ mã ngày càng xinh đẹp, loại cảm giác rung động đó lại tới nữa: "Lạc Di, cô chạy đi đâu thế? Hỏi Nhất Hách mà cậu ta không chịu nói."
"Chắc anh ta cũng không biết." Lạc Di tùy ý ứng phó, cô còn quên mất có công ty này.
Lúc trước tính lừa người này để xâm nhập vào ngành trang trí nội thất, mang ý định mượn Hồng Kông để bắt đầu, vậy thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Nhưng mấy năm nay cô lại chưa từng để ý tới chuyện đó, cũng không biết tình hình thế nào.
Ánh mắt Trịnh Tương Long nhìn cô như đang nhìn kẻ phụ lòng: "Cô không nói cho cậu ta biết sao? Có ai làm đối tác như cô không? Mấy năm nay chúng tôi không đá cô ra, cô nên cảm thấy may mắn đi."
"Anh ồn quá." Lạc Di không rảnh để ôn chuyện với anh ta, phất tay: "Được rồi, tôi vừa xuống máy bay, để hôm nào mời anh ăn cơm."
Để lại những lời này, cô chẳng thèm quay đầu đã đi mất, theo sau là vài vệ sĩ xách hành lý.
Trịnh Tương Long còn rất nhiều lời chưa kịp nói: "Này này, Lạc Di, cô đi luôn như vậy à? Đúng là vô tình mà!"
Nhìn bóng dáng cô khuất xa, anh ta cảm thấy rất phiền muộn, cô vẫn mang dáng vẻ khi xưa, xa cách anh ta.
Quách Vịnh Văn nhìn sáng vẻ ngơ ngác của anh ta, trong lòng thấy rất khó chịu: "Người đã đi xa rồi, còn nhìn gì nữa?"
"Cô ấy chướng mắt anh, hầy." Trịnh Tương Long khẽ thở dài: "Sao vẫn còn đẹp như thế chứ, có khí chất hơn, càng có... Á á, đau."
Quách Vịnh Văn véo anh ta một cái thật mạnh, tức giận bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1018.html.]
Về trò hề này thì Lạc Di không biết, mà cho dù có biết cũng sẽ không quan tâm.
Mới nghỉ được một lát thì chuông cửa vang lên, một bóng người bước tới.
Lạc Di ngẩng đầu nhìn xem, không ngờ lại là Nhiếp Khôn Minh: "Bác, bác tới đây một mình à?"
Hai mép tóc của Nhiếp Khôn Minh đã bạc, mấy năm nay nhọc lòng nhọc sức quá vất vả.
Nhưng gặp được Lạc Di, ông ấy vô cùng vui vẻ: "Lúc Tiêu Thanh Bình về là bác đón, đương nhiên tới lúc cháu về bác cũng phải đón chứ."
Ông ấy vươn tay ôm lấy Lạc Di: "Lạc Di, hoan nghênh về nhà."
Cuối cùng cô gái nhỏ ông ấy luôn dõi theo từ khi còn bé đã học xong quay về, vô số người còn đang chờ cô.
Vành mắt Lạc Di cay cay, cuối cùng cũng có cảm giác chân thật, cô đã về rồi!
Nghe Lạc Di nói xong, Nhiếp Khôn Minh khẽ cau mày: “Có nhất thiết phải như thế này không? Hiện tại rời đi trong đêm là an toàn nhất.”
Ông ấy có thể thu xếp thuyền trở về Thâm Thành, đảm bảo chắc chắn có thể an toàn trở về thủ đô.
Hoặc cải trang, đi máy bay cũng được.
Lạc Di đã lên kế hoạch từ lâu, từng bước làm việc để có được sự ưu ái của mọi người, cực khổ xây dựng mối quan hệ, để không phải trở về nước một cách im hơi lặng tiếng.
“Đây là địa bàn của chúng ta, bác kinh doanh nhiều năm như vậy còn sợ không bảo vệ được cháu sao? Cháu muốn quang minh chính đại trở về nước, bác à, quỹ đạo và mối quan hệ mà cháu xây dựng mấy năm nay ở Mỹ rất là quan trọng, không thể dễ dàng từ bỏ.”
Không từ mà biệt, rất dễ ảnh hưởng đến cảm tình, cũng không có chỗ đứng trong dư luận.
Nhiếp Khôn Minh im lặng, mối quan hệ của cô không chỉ trong giới học thuật nghiên cứu, mà còn trong giới chính trị và kinh doanh, họ đều là những nhân vật hàng đầu.
Người khác phải vất vả nhiều năm mới có được một ít, nhưng cô lại nắm bắt được dễ dàng, còn khiến những người này đối xử với cô một cách rất chân thành, luôn luôn bảo vệ cô.
Điều này đặc biệt hiếm gặp, cô cũng rất giỏi quản lý các mối quan hệ, tuy rằng không đi theo cách thông thường.