Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1016

Cập nhật lúc: 2025-03-27 20:33:43
Lượt xem: 10

Cục trưởng đối mặt với những lời chỉ trích khắp nơi, vừa tức vừa giận, cho dù ông ta có giải thích như thế nào thì cũng không có ai tin tưởng ông ta.

Ông ta định nói chuyện với Lạc Di nhưng lại không tới gần cô được, ai cũng đang đề phòng ông ta.

Máy bay đã cất cánh, Lạc Di và cả đoàn giáo sư đều không lên máy bay, Lạc Di từng khuyên họ, bảo họ cứ đi trước nhưng họ đều bảo sẽ đổi chuyến bay.

Mỗi ngày chỉ có hai chuyến bay, bọn họ đổi sang chuyến bay buổi tối.

Sau mấy tiếng giằng co, cuối cùng Cục trưởng không chịu được áp lực, để cho Lạc Di rời đi.

Cũng hết cách, ai cũng đang mắng ông ta, các phóng viên truyền thông thì truy hỏi những câu cay độc khiến ông ta không thở nổi, hơn nữa bên ngoài sân bay còn hô to khẩu hiệu, bảo ông ta từ chức.

Vài vị Thượng nghị sĩ gọi điện thoại tới để tạo áp lực, nếu ông ta không giải quyết được chuyện này thì cứ chờ bị cắt chức đi.

Vậy nên ông ta chỉ có thể tạm thời từ bỏ, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Ông ta không tin không lật ngược được tình thế này, chờ sau khi cô quay về thì... Hừ.

Ông ta gọi điện thoại cho một cấp dưới: "Sắp xếp một nhóm người đi theo tới HK, bất cứ lúc nào cũng phải báo cáo lại tình hình cho tôi, nhớ kỹ, nhất định phải đưa người về đây, chỉ cần không c.h.ế.t là được."

Thật ra thì ông ta muốn xử lý cô luôn hơn, nhưng không thể ở thời điểm mấu chốt này được.

Hiện trường một mảnh vui mừng, tiếng cười, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai không dứt bên tai, cả khu hân hoan vui sướng.

Mọi người như vừa đánh thắng trận, vô cùng vui vẻ.

Lạc Di sửa sang lại hành lý, vé máy bay đi từng bước về phía cửa soát vé, vừa kiên định vừa trầm ổn.

Ánh mắt Cục trưởng lóe lên, tối tăm đáng sợ, trong lòng thấy rất bất an: "Le Yi, cô..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1016.html.]

Ông ta hối hận, ông ta muốn cản lại!

Lạc Di vượt qua cửa soát vé, không tiếp tục đi về phía trước nữa mà xoay người, cúi rất thấp người để chào, rất lâu vẫn không đứng lên.

Đây là tỏ vẻ cảm ơn những người đã giúp đỡ cô, tiếng ồn ào lập tức tắt ngấm, mọi người ngơ ngác nhìn cô, ánh đèn flash chớp tắt cả một vùng.

Qua rất lâu, Lạc Di mới đứng thẳng người dậy, vành mắt rưng rưng: "Cảm ơn mọi người, mọi người là những người đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, mặc dù tôi từng bị đối xử không công bằng nhưng chính sự lương thiện của mọi người đã sưởi ấm cho tôi, giúp tôi cảm thấy thế giới này không tệ đến thế, cảm ơn."

Cô tạo hình trái tim thật lớn: "Mọi người khác màu da, khác dân tộc, khác quốc tịch nhưng lại là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng tôi, tôi sẽ khắc ghi giờ phút này vĩnh viễn."

Nhìn mà xem, cô gái này thiện lương biết tri ân biết bao, so với cô thì Cục trưởng đúng là một gã cặn bã.

Mọi người cảm thấy tất cả những sự bảo vệ đều là đáng giá, được khẳng định, vậy nên trong lòng tràn ngập vui sướng, lại càng yêu thích Lạc Di hơn nữa.

Đã từng đấu tranh vì cô, cảm tình này khác với hư tình giả ý chỉ làm bộ ngoài mặt, chắc chắn sẽ tiếp tục vẹn nguyên như thế.

Bọn họ không chỉ đang bảo vệ Lạc Di, mà đây còn là thời khắc tỏa sáng mà họ cùng nhau đấu tranh, là sự kiên trì và dũng khí.

Bach đứng xen lẫn trong đám đông mà khóe miệng giật giật, cho dù sắp đi cũng phải tô điểm lại hình tượng, không hổ là người có lòng dạ hiểm độc.

Anh ta nhìn Lạc Di rời đi, gửi một tin nhắn: "Cô nợ tôi một ân tình đấy."

Rất nhanh, đã nhận được hồi âm, OK.

Máy bay từ từ cất cánh, mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng xong.

Dọc theo đường đi, Lạc Di mang vẻ mệt mỏi, luôn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cô không mua vé khoang hạng nhất mà đi hạng thương gia cùng với mọi người, bên cạnh là mấy vệ sĩ.

Lúc phát thức ăn, Lạc Di còn đang ngủ, sư mẫu ngồi trước nhìn cô một cái, A Phượng lập tức cười nói: "Không cần đánh thức cô ấy đâu, cô ấy chịu tủi thân nên để cô ấy ngủ một giấc sẽ tốt hơn, mọi người cứ ăn trước đi, chúng tôi có mang đồ ăn theo."

Loading...