Xuyên Sách Làm Gia Đình Cực Phẩm - Chương 1003

Cập nhật lúc: 2025-03-27 06:02:19
Lượt xem: 6

Lạc Di nhìn thấy là anh ta, cô cũng lười quan tâm đến một kẻ ngốc.

Cô xua tay: “Anh vào đi.”

Ai biết Allen lại uống nhầm loại thuốc nào: “Tôi nói cho cô, loại chuyện này trải qua mấy lần là không còn sợ nữa, không qua được cũng chẳng sao, viết lại là được.”

Anh ta chợt cảm thấy đây là cơ hội tốt để kéo gần quan hệ hơn nên anh ta không ngừng an ủi Lạc Di.

Cơ hội như vậy không có nhiều, Lạc Di luôn bị một đám người vây quanh, nghĩ đến tấm chi phiếu kia, Allen có chút kích động.

Lạc Di liếc anh ta một cái rồi nói: "Tôi phải đến lớp rồi, mau tránh ra."

“Cô đây là muốn bỏ cuộc sao?” Allen đặt tay lên cửa kính, bày ra bộ dạng phong lưu: “Đừng mà, tích lũy thêm chút kinh nghiệm cũng không tệ."

“Tại sao anh lại cho rằng tôi không qua được?” Lạc Di không nhịn được cười, nói anh ta là đồ ngu, anh ta còn không chịu thừa nhận: "Tôi khác với anh, học tám năm vẫn chưa tốt nghiệp, anh đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Chẳng lẽ..." Trong đầu Allen hiện lên một ý nghĩ, nhưng anh ta vẫn không dám tin: "Cô đã qua rồi sao? Nhanh như vậy? Chẳng phải chỉ vừa mới bắt đầu thôi sao?"

“Qua ải một cách xuất sắc rồi” Lạc Di nở nụ cười ngọt ngào: “Anh phải cố lên nhé, nếu anh vẫn không thể tốt nghiệp nữa, tôi chân thành khuyên anh nên ăn nhiều óc lợn vào, ăn não bổ não.”

Allen rất buồn, tại sao phải bổ não?: "Cô ghét tôi đến thế à?"

Lạc Di kỳ quái nhìn hắn: "Đâu có, tôi đang khích lệ anh, anh ngu ngốc không phải lỗi tại anh, mà là tại cha mẹ anh đẻ không khéo."

Khóe miệng cô hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh: "Ồ, nhân tiện, thay tôi chào ông Edward một tiếng nhé."

Allen như bị sét đánh trúng, anh ta sửng sốt: "Cô nói cái gì vậy? Edward là ai?"

Lạc Di cười ngọt ngào: “Đương nhiên là cục trưởng cục tình báo rồi, hỏi giúp tôi xem ông ấy dạo này thế nào rồi?”

Đầu Allen ong ong, sắc mặt anh ta tái nhợt, có một nỗi sợ hãi tự nhiên dâng lên.

Cô biết tất cả rồi? Biết chuyện này từ khi nào? Tại sao cô lại nói như vậy?

Lạc Di xua tay rồi thoải mái rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-lam-gia-dinh-cuc-pham/chuong-1003.html.]

Mà Allen lại rơi vào hoảng loạn tột độ, anh ta xuất hiện tại buổi bảo vệ luận văn với đôi mắt đờ đẫn và đầu óc trống rỗng, đối mặt với câu hỏi của các giáo sư, anh ta cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Các giáo sư thì thầm, bày tỏ sự khó hiểu.

"Giáo sư Johnson, đây là học sinh của thầy sao? Chuyện gì xảy ra vậy? Luận văn tốt nghiệp không phải là đi chép đấy chứ?"

Dù có chép cũng phải đọc nội dung mấy lần, chứ đứng ngơ ngác ở đây là muốn tát vào mặt ai?

Ở tuổi này rồi mà còn mù mờ như vậy thì nên tiếp tục học thêm vài năm nữa, tốt nghiệp cái gì a?

Giáo sư Johnson tức giận đến đỏ mặt, chấm anh ta không đạt ngay tại chỗ.

"Năm tới em đổi thầy hướng dẫn khác đi."

Bình thường anh ta rất giỏi tán gái nhưng khi viết luận văn lại rất kém, vào thời điểm quan trọng đã làm cho ông ấy thực sự đã mất hết mặt mũi.

Cũng may là Lạc Di tương đối xuất sắc, giữ được chút thể diện cho ông ấy.

Ánh mắt Allen tối sầm, "Thầy ơi, hãy cho em một cơ hội nữa."

"Ra ngoài." Giáo sư Johnson rất tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Allen ngơ ngác đi ra ngoài, lúc anh ta đi ngang qua cửa kính thì đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, là Lạc Di cố ý phải không?

Đây nhất định là sự trả thù của cô! Đúng là một người phụ nữ độc ác!

Anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện: “Ngài Edward, Lạc Di biết chuyện tôi theo ngài rồi, làm sao bây giờ?”

Giọng nói của ông Edward có chút không bình thường, rất trầm: “Sau này đừng nhắc đến người này nữa.”

Allen không hiểu, "Hả? Sao cơ?"

“Tôi đã chuyển công tác rồi, việc này không còn do tôi quản lý nữa.” Ông Edward nói xong lời này liền trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu óc Allen hỗn loạn, ông ta đang nói cái gì vậy?

Vừa rồi Lạc Di còn nói muốn hỏi thăm ông Edward, bây giờ ông Edward liền bị chuyển công tác? Là cô làm sao?

Loading...