Xuyên Sách Không May Công Lược Phải Thiếu Niên Miêu Cương - Chương 76: Phải trả giá đắt
Cập nhật lúc: 2025-12-14 03:39:26
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Hàm kinh ngạc : “Thượng Quan, ngươi thật sự đầu độc!”
Giáp Nhất chắn ở phía : “Chu Hàm, chuyện nhất định hiểu lầm!”
“Còn thể hiểu lầm gì nữa? Giáp Nhất, đồ vật là của khám xét ngay mặt ngươi, lẽ nào thể là giả !”
Tuần Linh Vệ và Đãng Ma Vệ một nữa đối chọi gay gắt, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, đó sẽ là một cuộc nội chiến sống mái.
“Sư , bây giờ?”
Mộ Dung Muội Tâm trốn trong ngõ nhỏ, lộ nửa cái đầu, nên nhúng tay chuyện nội chiến ở Thương Hải Châu .
Mộ Dung Muội Phỉ nữ nhân đang ở tâm điểm phong ba , sờ sờ bội kiếm bên hông , : “Kiếm khách nhất thiên hạ ngày xưa, thật sự sẽ sa sút đến mức ?”
Dứt lời, Mộ Dung Muội Phỉ ngẩng đầu, về phía vùng tối ở đằng xa.
“Lại phát hiện. Không hổ là t.ử thiên phú nhất trong Mộ Dung Sơn Trang.”
Tang Đóa mái hiên. Trong tay nàng là một con nhện màu tím đang bò, phía nàng là Thương Nghiên, con rối đang cầm đao.
Nàng mím môi, “Hừ” một tiếng, : “Nếu sinh thời hứa với ngươi sẽ giúp ngươi thành tâm nguyện, cũng sẽ tranh chấp vũng nước đục . Thượng Quan Hoan Hỉ ân tình với Thương gia các ngươi, nếu nàng gặp nạn, tất nhiên chỉ thể giúp nàng một .”
Thương Nghiên một lời. Là một con rối, chỉ hành động theo ý của chủ nhân. Nếu Tang Đóa yêu cầu phản ứng, thì cũng chỉ là một th·i th·ể thể cử động mà thôi.
Vào thời điểm giằng co căng thẳng nhất, Thượng Quan Hoan Hỉ bước từ lưng Giáp Nhất: “Nếu thật sự cấu kết với tà ám, thì xử t.ử hình ngay tại chỗ .”
Nữ Hắc Giáp Vệ cầm lọ t.h.u.ố.c mở nắp bình, sắc mặt khẽ đổi, : “Đây là phấn an thần, chứ độc dược.”
Chu Hàm sửng sốt: “Phấn an thần?”
“Gần đây ngủ , nên dùng phấn an thần để trợ giúp giấc ngủ. Hẳn là coi là tội chứ?” Thượng Quan Hoan Hỉ khẽ nhướn mày, mỉm nhẹ, “Còn về việc đến đây lúc đêm khuya, là vì gặp gia gia và phụ trong mộng, nên mới đến tháp canh tế bái, ngờ các ngươi xem là tà ám.”
Sắc mặt Chu Hàm đổi mấy .
Giáp Nhất lập tức lấy khí thế kiêu ngạo: “Ngươi thấy ? Phu nhân tà ám! Chu Hàm, lời ngươi là sẽ quỳ xuống tạ ?”
Thần sắc Chu Hàm , tuy rằng vẫn còn nhiều nghi ngờ giải đáp, nhưng cũng . Khi chuẩn quỳ xuống, Thượng Quan Hoan Hỉ xoay bỏ .
“Sức lực của ngươi vẫn nên để dành bắt tà ám . Cái quỳ , còn hiếm lạ.”
Dáng nàng thẳng tắp như cây tùng, dù chỉ là bóng lưng khi rời , cũng mang theo một vẻ kiêu ngạo thể xâm phạm.
Trong bóng cây, bàn tay Tâm Trung Nhất Đao đang nắm quạt khẽ buông lỏng. bóng dáng nữ t.ử rời , hồi tưởng hắc y nhân từng giao thủ đó, trong lòng vẫn còn sự nghi hoặc.
giuadongtrotan
Trên tháp canh, Văn Nhân Bất Tiếu thu tay ôm đứa trẻ về, với vẻ mặt ôn hòa đưa đứa bé cho .
“Ngươi xem, ngươi thật sự nên cảm ơn Hoan Hỉ. Nàng hề phạm , ngươi cũng cần chịu tội , và con ngươi tự nhiên cũng cần c.h.ế.t .”
Lạc Xảo Xảo vội vàng ôm chặt đứa bé, cúi đầu, cả run rẩy, vẫn còn kinh sợ.
Trở phủ , bước phòng, cánh cửa lập tức đóng , một ngọn nến thắp sáng.
“Ngươi là bảo hành động theo kế hoạch, kết quả t.h.u.ố.c ngươi đưa cho là giả! Nói trắng là, ngươi vẫn tin tưởng !”
Công t.ử bên ánh nến, gấp xong một con ếch xanh bằng giấy, : “Hà tất tức giận như ? Nếu đưa cho ngươi một lọ t.h.u.ố.c an thần, tối nay ngươi chẳng thất bại ?”
Hắn thì , nhưng kỳ thực là tin tưởng bất kỳ ai.
Kể cả Kim Gia theo hơn mười năm, Thượng Quan Hoan Hỉ thù hận vặn vẹo, tin tưởng chỉ chính .
Thượng Quan Hoan Hỉ giận dữ: “Trước đây ngươi sẽ giúp gi·ết Lạc Xảo Xảo và Văn Nhân Ngạn, ngươi . Sau ngươi sẽ giúp gi·ết Văn Nhân Bất Tiếu, ngươi cũng . Ngươi tin , còn tin ngươi thế nào?”
“Xin , là sai, chọc phu nhân vui.”
Công t.ử dậy, định đưa nàng con ếch giấy để bồi tội, nhưng nàng gạt tay đẩy . Ánh mắt xoay chuyển, lấy một lọ thuốc: “Lần sẽ lừa ngươi nữa, lọ t.h.u.ố.c là thật.”
Thượng Quan Hoan Hỉ: “Thế thì ích lợi gì? Bọn họ nghi ngờ !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/chuong-76-phai-tra-gia-dat.html.]
“Tự nhiên là hữu dụng. Ta sẽ chỉ ngươi chỗ để hạ thuốc.” Công t.ử chậm rãi gần, đầu ngón tay chạm tay nàng, nhẹ nhàng vuốt lên : “Có bản đồ ngươi đưa , đêm mai, nhân lúc tất cả thể cử động, tự nhiên sẽ dẫn tấn công Thương Hải Châu.”
Thượng Quan Hoan Hỉ rụt tay : “Kế hoạch của ngươi rốt cuộc là gì?”
Công t.ử , dựa lên mặt bàn: “Kế hoạch của từ đến nay chỉ chia sẻ với chí , mật nhất. Phu nhân, tò mò, thù hận trong lòng ngươi rốt cuộc thể khiến ngươi đến bước nào?”
Thượng Quan Hoan Hỉ thẳng mắt , hiểu rõ ý tứ trong lời của . Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y buông lỏng, kiên định lay chuyển bước tới: “Tự nhiên là thể khiến đ.á.n.h đổi tất cả thứ.”
Nàng túm lấy vạt áo công tử, đẩy ngã xuống bàn, đó nhẹ nhàng cưỡi lên.
Công t.ử kinh ngạc, lẽ là bất ngờ sự quả quyết của nàng. Hành động vốn dĩ thể dừng ở đây, nhưng chờ đến khi quần áo kéo , da thịt chạm , trải nghiệm xa lạ khiến nhất thời thần trí mê ly.
Phóng túng một chốc, cũng thể, dù cũng chỉ là tùy cơ ứng biến.
Trong thở khàn khàn, nặng nề, truyền đến một câu vẫn còn tỉnh táo của nữ tử: “Vậy còn Miêu Cương thì ? Mọi loại độc mặt , hẳn là đều tác dụng.”
“Không cần lo lắng, đêm mai kịp về .” Âm thanh ngập ngừng, công t.ử khẽ rên một tiếng, thở rối loạn: “Phu nhân, tiếp tục .”
Tí tách, tí tách tiếng nước nhỏ, một giọt nối tiếp một giọt.
Sở Hòa sấp bờ, bật dậy, cả ướt sũng nhỏ nước. Nàng bất chấp cái lạnh, khắp xung quanh, đây là vùng hoang vu đồng m.ô.n.g quạnh, tối đen như mực. Dần dần, những con minh trùng tụ tập về phía nàng, giúp nàng xua tan bóng tối.
“A Cửu, ở ?”
Sở Hòa vẫn nhớ rõ cái cảm giác khi ở nước, những vật dính nhớp và mềm mại bao vây, dường như nhiều nhiều xuất hiện, nhưng họ đều tỏa thở quen thuộc.
Sau khi từ nước lên bờ, những thứ dính nhớp bao vây nàng lập tức tản , ẩn trong bóng tối mà nàng tìm thấy.
Tiểu Thanh Xà vẫn vai Sở Hòa, cũng ướt sũng.
Sở Hòa : “Tiểu Thanh, dẫn tìm A Cửu.”
Tiểu Thanh Xà lắc đầu.
“Tiểu Thanh!”
Nó rụt đầu , xem là c.h.ế.t sống cũng chịu giúp nàng tìm .
Trong bóng tối, từng đôi mắt đỏ trộm ẩn lùm cây hoặc cây, cuồn cuộn cùng một loại sương mù và sự sợ hãi. Chúng dám đến gần, chỉ dám dừng ở nơi xa, liếc nàng một cái.
Tiểu Thanh thì thôi!
Nàng tự tìm!
Sở Hòa vắt khô một ít nước quần áo, kéo lê bước chân nặng nề, lén lút đến một cây: “A Cửu?”
Không ai.
Nàng cúi bò trong bụi cây: “A Cửu?”
Vẫn ai.
Nàng lật tung một hòn đá nhỏ: “A Cửu!”
Bên trong chỉ bò một con cua nhỏ.
Tiểu Thanh Xà ngẩng đầu lên: “Tê tê…”
Sở Hòa trừng mắt với nó: “A Cửu lợi hại như , lỡ như công phu súc cốt công và thu nhỏ , là khả năng !”
Tiểu Thanh Xà thầm nghĩ: Cũng đến mức biến thành một hòn đá cuội nhỏ !
“Hì hì.”
Xung quanh thoang thoảng truyền đến vài tiếng khẽ, dường như là nhiều giọng hòa tấu , liên tiếp ngừng.
Sở Hòa run cả : “A, A Cửu?”