Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:20:10
Lượt xem: 328
Buổi sáng thì dậy sớm như vậy, buổi tối thì lại về rất muộn, con trâu già cũng không mệt như thế.
Cho nên trong việc ăn uống, cô không hề tiết kiệm chút nào.
Vì thế trong khi mọi người ăn cùng nhau, bọn họ ăn lương khô cay cổ họng, nhưng Chu Lâm lại ăn bánh bao trứng!
Bánh bao trứng gà là gì?
Chính là bánh bao trắng bóng bên trong có nhồi dưa leo, rau xanh và trứng gà!
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Chu Lâm lấy đồ ra ăn, mùi thơm của chiếc bánh bao đó được gió thổi lan ra, thật sự rất thơm!
Hôm nay là bánh bao trắng, ngày mai lại ăn canh gà có đầy váng mỡ trộn với cơm trắng.
Sau khi nấu chín cơm thì rưới lên trên một lớp váng mỡ của nước hầm gà.
Bạch Minh Châu không dám ăn chỗ váng mỡ này vì nó quá nhiều dầu mỡ. Nhưng mà đối với người làm việc mất nhiều sức lực như Chu Lâm mà nói thì lại thật sự là một thứ tốt.
Rưới một lượng váng mỡ gà vừa phải lên trên gạo, trộn đều rồi nấu chín. Một hộp cơm với đồ ăn tỏa ra hương vị cực kỳ thơm ngon.
Bạch Minh Châu còn cho thêm thịt gà vào bên trong.
Cô ăn đùi gà với cánh gà, còn thịt ức gà thì đều để cho Chu Lâm ăn. Nhưng không chỉ có mỗi thịt gà, bên trong đó còn có cả dưa leo, trứng luộc và cà chua nữa.
Những ngày sau đó chính là bánh trứng, bánh hành thái và các món khác.
Dù sao nửa tháng này, cơm trưa cô nhờ thím Trương đưa đến đây thật sự rất phong phú.
Nhóm đàn ông thì cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng mà ngưỡng mộ cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi. Nếu muốn họ ăn giống anh như vậy thì bọn họ đều cảm thấy không ăn được.
Mọi người đều có thói quen tiết kiệm nên thật sự không ai dám ăn giống như anh cả.
Giống như đồ ăn của Cố Quảng Thu với chú Trương cũng rất ngon, cũng có cả trứng gà. Đồ ăn của Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn cũng không kém, nhưng không thể so sánh với đồ ăn của Chu Lâm được.
Cũng chính vì nguyên nhân cảm nhận được tình yêu và sự đau lòng của vợ mình một cách rõ ràng mà Chu Lâm cũng bắt đầu gắng sức làm việc.
Nửa tháng thức khuya dậy sớm làm việc như vậy nên đây có thể coi như là mẻ lương thực đầu tiên được thu hoạch trong năm nay.
Sau khi phơi xong thì thu lương thực vào nhà kho, trên mặt mọi người đều hiện lên niềm vui sướng, ngay cả Chu Lâm cũng như vậy.
Bởi vì lương thực đã được thu vào kho rồi nên cho dù hôm nay trời không đẹp, bất chợt đổ mưa nhưng dù trời có mưa mười ngày hay nửa tháng thì cũng không sợ nữa!
Sợ nhất chính là khi lương thực chưa được thu hoạch lại bị ngâm nước, thì lúc đó mới là mất luôn cái mạng già.
Đến khi nộp lương thực, Chu Lâm thật sự không muốn đi. Nửa tháng này thật sự khiến anh mệt muốn chết. Nên anh muốn tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Còn Lý Thái Sơn thì lại vui mừng đi xem náo nhiệt. Đó là một cảnh tượng rất hoành tráng.
Thuế lương cần phải nộp chính là phần lương mà các xã viên quan tâm nhất
Phải biết rằng sau đợt chia lương thực từ vụ thu hoạch mùa thu năm trước cho đến hiện tại thì lúc này mới bắt đầu chia lương thực. Cho dù là những gia đình cực kỳ tiết kiệm, thì lương thực trong nhà cũng đã cạn sạch rồi, nên họ rất mong chờ vào vụ này.
“Chu Lâm, đi thôi!” Lý Phong Thu với Cố Quảng Thu đều đến gọi anh.
“Các con ở trong nhà chờ cha nhé. Cha đi mang lương thực về cho các con ăn.” Chu Lâm khẽ hôn Đâu Đâu và Đô Đô, cười tủm tỉm nói.
Hai anh em đều thích được gần gũi với cha của mình và đều nhếch miệng cười.
Chu Lâm cũng thơm vợ mình một cái.
“Đi nhanh về nhanh.” Bạch Minh Châu cũng cười.
“Vợ à, đêm nay không thể không cho nhé.” Điều mà Chu Lâm nhớ thương lại là việc này.
Bởi vì cảm thấy anh quá mệt mỏi, nên nửa tháng qua, vợ đều không cho anh gần gũi, nhưng đêm nay anh nhất định muốn.
Bạch Minh Châu tức giận liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái. Anh thật sự ham muốn như vậy sao.
Chu Lâm gật đầu khẳng định, đúng vậy, anh đặc biệt ham thích!
Anh hẹn xong xuôi rồi mới vui vẻ mang xe đẩy đến kho lương thực cùng với Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu.
Khi nhóm đàn ông đi chia lương thực, thì chị dâu Lý mang đến tặng cho Bạch Minh Châu một chén canh gà, bên trong còn có vài miếng thịt gà.
“Chị Lý, chị làm gì vậy? Sao chị lại mang canh gà với thịt gà đến đây?” Bạch Minh Châu nói.
Chị Lý cười nói: “Lần này Phong Thu cũng vất vả, cho nên chị suy nghĩ và làm thịt một con gà để bồi bổ cho anh ấy.”
Mấy ngày nay, Lý Phong Thu cũng thật sự vất vả.
Bởi vì Lý Phong Thu không chỉ đơn giản phải ra đồng tham gia vào việc thu hoạch vụ hè, mà sau khi thu hoạch vụ hè xong trở về, anh ấy còn phải kéo thân thể mệt mỏi đi chăm sóc mẹ anh ấy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-89.html.]
Anh ấy phân chia với Lý Phong Mậu thay phiên nhau đến, mỗi nhà ba ngày. Bởi vì Lý Phong Mậu dọn dẹp không sạch sẽ nên Lý Phong Thu còn rất tức giận.
Anh ấy nghi ngờ hai vợ chồng nhà Lý Phong Mậu chỉ thu dọn hai ngày, còn ngày thứ ba thì không thu dọn nữa mà để lại cho anh ấy, cho nên vô cùng hôi thối.
Quan trọng nhất chính là, bởi vì không thu dọn tốt nên bà mẹ bị phát bệnh sởi. Trời ơi. Đó thật sự là tra tấn người khác.
Bà ta không mắng hai vợ chồng chú hai, mà chỉ trút giận lên người Lý Phong Thu. Những ngày ở đây chăm sóc bà ta, bà ta không tiếc dùng những lời nói ác độc để mắng nhiếc.
Bà ta mắng đứa con trai này, cũng mắng luôn đứa con dâu lớn.
Nhưng mà từ đầu đến cuối Lý Phong Thu đều giữ khuôn mặt nghiêm túc. Anh ấy không nói gì, mà chỉ để mặc cho bà ta mắng mình.
Xem ra anh ấy thật sự quá vất vả. Chị Lý cũng muốn chia sẻ với anh ấy một chút nhưng Lý Phong Thu từ chối. Anh ấy bảo chị ấy đừng đi, để anh ấy đi là được.
Mặc dù ngoài miệng chị Lý cũng không nói gì, nhưng chị ấy biết đời này chị ấy đã thật sự tìm đúng người.
Tuy rằng ngày thường cơm canh đạm bạc, mỗi ngày đều khó khăn túng thiếu nhưng chị Lý lại cảm thấy cuộc sống này có hi vọng, không gian nan!
Từ trước đến nay mong ước của người phụ nữ đều cực kỳ đơn giản. Nghèo hay khổ đều không quan trọng, chỉ cần trong lòng người đàn ông có cô ấy, biết thương xót cô ấy thì người phụ nữ sẽ không có bất kỳ câu oán hận nào.
Họ sợ cái gì? Họ sợ chính là đi theo anh ta đã không có những ngày tháng tốt đẹp, đều cùng chịu khổ như nhau, cuối cùng còn phải nghe oán trách một câu: Còn không phải làm chút việc nặng thôi sao, khiến cô uất ức như vậy sao!
Chính vì nguyên nhân người đàn ông hiểu và che chở cho cô ấy, cho nên bình thường chị Lý sống rất tiết kiệm thì lần này vẫn quyết tâm làm thịt một con gà.
Mục đích chính là để tẩm bổ cho anh ấy.
Bởi vì sau khi thu hoạch vụ hè này xong, Lý Phong Thu thật sự rất mệt mỏi, thậm chí còn gầy và đen hơn so với trước kia.
Nhưng mà nếu hầm canh gà thì nhất định phải mang sang cho bên này một bát.
“Chị giữ lại cho anh Phong Thu ăn là được, sao lại phải mang đến đây?”
Chị Lý bật cười, nói: “Em chỉ để nhà chị ăn đồ ăn của nhà em, mà không để chị bưng sang cho em một bát canh gà ư?”
Hai anh em Mãn Thương và Mãn Khố đến đây ăn rất nhiều đồ ăn bên này, như cà chua với dưa leo ở trong vườn. Bởi vì chị sống rất tiết kiệm và không trồng trọt nhiều nên phần lớn chị đều trồng đậu nành, lạc và những thứ tương tự như vậy.
Trẻ con không đủ ăn nên tụi nó đi sang bên này.
Đôi khi chúng còn lấy cả đồ ăn, khiến chị ấy rất xấu hổ khi nhắc đến điều này.
Bạch Minh Châu cười, nhưng mà cô cũng không từ chối nữa. Cô đổ sang bát của nhà mình và muốn cầm bát đi rửa sạch, nhưng mà Chị Lý không cho cô làm.
“Chị đi về trước nhé.”
Sau khi Bạch Minh Châu tiễn chị ấy ra ngoài cửa, thì cũng quay người trở về múc bột mì với bột ngô. Cô dự định tối nay sẽ nấu canh gà bột ngô.
Mà ở chỗ kho lương thực, tất cả mọi người đang vô cùng háo hức chia lương thực.
Bởi vì chỉ chia lương thực được thu hoạch trong vụ hè, nên mỗi gia đình đều được chia không nhiều. Điều quan trọng nhất chính là thu hoạch vụ thu tiếp theo.
Nhưng năm nay Chu Lâm làm việc rât chăm chỉ, hơn nữa nhân khẩu trong nhà cũng tăng lên. Dựa theo tỷ lệ bảy - ba để chia lương thực nên lương thực được chia cho anh cũng khá nhiều.
Chỉ là Chu Lâm cũng không quá hài lòng, vì chút lương thực này mà bản thân mệt mỏi không biết thành dạng gì? Anh chỉ có thể an ủi bản thân rằng có ít còn hơn không.
Nói chung ngày thường nhàn rỗi thì vẫn nhàn rỗi, lương thực thì lại chẳng thể tự dưng mà có được, đúng không?
Mà nhìn thấy cảnh chia lương thực như vậy, thanh niên tri thức Dương Nhược Tình mới đến cũng rất xúc động
“Mọi người ở nông thôn kiếm ăn cũng thật vất vả!” Cô ta nói như vậy.
Lần này cô ta cũng tham gia thu hoạch vụ hè. Nhưng mà ngày đầu tiên thì bị cảm nắng, nên phải nghỉ ngơi mấy ngày rồi mới đi tiếp. Sau đó cô ta lập tức hiểu được rằng việc thu hoạch vụ hè này rất vất vả, đặc biệt là khi cô ta còn bị lưỡi hái cắt vào tay. Do vậy cô ta không thể tham gia tiếp được.
Cho nên lần này cô ta cũng đến đây mua lương thực, nếu không thì cô ta sẽ không có cơm ăn.
Đặng Tường Kiệt ở bên cạnh cười: “Vốn chính là không dễ dàng, vết thương trên tay của em đã tốt hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Dương Nhược Tình nhìn anh ta cười.
Hiện tại tình cảm của hai người rất tốt, nhưng rất nhanh lại không yên bình.
Hai người cãi nhau lớn, chủ yếu là do Dương Nhược Tình nghe thấy một chút chuyện gì đó nên mới chất vấn Đặng Tường Kiệt.
Dù cho Đặng Tường Kiệt giải thích với xin lỗi như thế nào cũng không có tác dụng.
Cô ta chỉ là không thích nghe mà thôi.
Đặng Tường Kiệt nói em thật sự vô lý.
Cô ta lập tức nói em vô lý đấy, em rất vô lý đấy, em chính là không muốn nghe nói lý! Em đến đây là để yêu anh chứ em không phải đến đây để nói lý với anh!
“Em…… Tại sao em tức giận mà vẫn đáng yêu như vậy chứ?!” Bỗng nhiên Đặng Tường Kiệt lại nói ra câu nói này.
Dương Nhược Tình tức giận đến mức dậm chân một cái, rồi không thèm trả lời anh ra và bỏ đi.