Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:29:20
Lượt xem: 361
Mợ hai cũng không chịu thua kém: “Rổ trứng này cũng là do chị gom góp, em mang qua cho vợ của Tiểu Lâm đi. Ở cữ thì phải bồi bổ nhiều đúng chứ? Đây cũng là chút tấm lòng của chị.” Mợ hai nói.
Mợ út thầm khinh bỉ trong lòng nhưng ngoài mặt thì vẫn mỉm cười, nói: “Đây là lòng tốt của các chị, các chị tự mang qua đi. Một mình em làm sao mang nổi nhiều trứng như thế?”
Bà ấy còn không hiểu ý hai nhà kia sao? Chẳng phải là thấy vợ của Tiểu Lâm kiếm được tiền, có địa vị rồi nên mới muốn qua lại với nhà này hay sao?
Nếu theo ý bà, thì hai nhà này không qua lại cũng được.
Quan hệ họ hàng là để làm gì? Chẳng phải là khi gặp khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau sao?
Đây thì hoàn toàn ngược lại, thấy người ta sống tốt thì qua lại, thấy người ta sống không tốt thì hận không thể lập tức tránh xa.
Tuy nhiên, mợ út cũng không quyết định thay cho cháu trai mà giao cho cháu trai quyết định. Anh có muốn qua lại với hai nhà này hay không thì tùy thuộc vào anh.
Bỏ mợ cả và mợ hai lại, mợ út xách theo những quả trứng, mang theo quần áo để thay và đi về phía đại đội Ngưu Mông.
Mợ cả và mợ hai đều cắn răng mang những quả trứng không gửi được về nhà.
Cậu cả Cố và cậu hai Cố đã quyết định nối lại quan hệ họ hàng với người cháu trai này, vì vậy họ đã bảo hai người vợ của mình tìm thời gian đi một chuyến cùng nhau!
Họ là người lớn tuổi, hiện giờ họ đã chủ động tỏ thiện chí thì đương nhiên người trẻ tuổi phải cảm ơn và nhận lấy chứ!
Thái độ của hai gia đình này đã được mợ út mang đến kể cho Bạch Minh Châu biết.
Khi mợ út đến, thấy tường bao quanh nhà đã được dựng lên, bà ấy rất hài lòng, nói: "Vây lại rất tốt, đóng cửa lại thì có thể tắm trong sân mà không thành vấn đề."
Bạch Minh Châu không dám tắm ở sân, sau nhà có một cái nhà tắm nhỏ, cô tắm ở đó.
"Lần này thật sự phải làm phiền mợ rồi." Bạch Minh Châu cười nói.
"Cháu đừng khách sáo, người một nhà nói chuyện này làm gì? Đều là chuyện nên làm. Thân làm người lớn thì phải giúp đỡ con cháu lúc chúng nó cần, không thì còn gọi là người lớn gì nữa?" Mợ út nói.
Bạch Minh Châu lại cười, đáp: "Vậy cũng là do mợ út thương chúng cháu. Ngoài kia những người lớn bắt nạt con cháu cũng không ít."
"Những người đó đều là những người đầu óc không rõ ràng, cũng không biết nghĩ cái gì. Sau này già rồi còn không phải dựa vào con cháu sao? Bây giờ không có chút đức hạnh, sau này ai mà tình nguyện đi hầu hạ họ chứ?"
Bạch Minh Châu càng cảm thấy mợ út này thật là một người hiểu chuyện. Chẳng trách Chu Lâm lại mời bà ấy đến đây, còn bảo đảm với cô rằng bà ấy sẽ không khiến cho cô phiền lòng chút nào.
"Hôm nay biết mợ sẽ đến đây nên mợ cả và mợ hai của Tiểu Lâm cũng mang trứng đến, định nhờ mợ mang qua đây. Nhưng mợ không mang được, bảo họ muốn mang thì cứ tự mang qua đi." Mợ út kể lại chuyện này.
Bạch Minh Châu bình tĩnh nói: "Mợ cả và mợ hai không cần khách sáo như thế. Có trứng của mợ út mang qua, còn có trứng mà Chu Lâm đổi được ở trong thôn, đủ cho cháu ăn rồi."
Mợ út nghe vậy liền cười.
Bạch Minh Châu lại nói về chuyện của anh cả Chu và chị dâu Chu: "Lúc xây tường rào, anh cả cũng qua giúp đỡ, còn ra sức không ít. Nhưng Chu Lâm kể với anh ấy là chúng cháu không biết cách tiêu tiền, không tiết kiệm được gì, muốn mượn anh ấy ít tiền mua sữa bột và bình sữa để ứng phó. Anh ấy liền không thèm để ý đến Chu Lâm nữa. Hôm trước cháu nghe bà hàng xóm nói, ở ngoài ruộng anh ấy còn chỉ tay vào mặt Chu Lâm mà mắng, nói thẳng rằng sau này anh ấy sẽ không có đứa em trai này nữa!"
Mợ út lập tức cau mày mắng: “Nó chẳng phải là loại người tốt lành gì, giống y hệt hai người cậu kia của nó! Biết các cháu có gì tốt thì xúm vào, nghe các cháu cần giúp đỡ thì lập tức quay ngoắt đi!"
Trong mắt mợ út, bà ấy cũng không coi trọng Chu Xuyên, anh ta cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì!
Phải biết rằng khi anh ta cưới vợ, nhà bà ấy còn cho người cháu trai này mười đồng, kết quả lại là một kẻ vô ơn!
Còn sợ bị nhà bà ấy quấy rầy nữa, đúng là giỏi lắm!
Bạch Minh Châu mỉm cười: "Mợ út không cần tức giận, chúng cháu đều hiểu rõ tính tình của những người này. Cháu và Chu Lâm chỉ nhận cậu út và mợ út thôi. Cháu chưa từng nghe Chu Lâm nhắc đến những người cậu khác của anh ấy. Trước đây cũng thế, sau này cũng không có gì khác biệt."
Mợ út nói: "Chắc chắn bọn họ sẽ còn quay lại, đến lúc đó thì dùng cách đối phó với Chu Xuyên để đối phó với bọn họ!"
Bạch Minh Châu cũng nghĩ như vậy.
Chỉ là chưa đến lượt cô ra tay thì đã thấy mợ cả Cố và mợ hai Cố cầm theo trứng cười tươi hớn hở đi tới, lại cầm theo trứng rồi chạy đi giống như có kẻ đuổi theo phía sau!
Vốn dĩ Bạch Minh Châu cũng không biết người đã tới, vào lúc cô ra ngoài đi tản bộ thì nghe mẹ Thái Sơn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-64.html.]
“Hai người họ xách theo trứng gà và giới thiệu là mợ cả và mợ hai của Chu Lâm rồi hỏi đường tôi. Khi tôi vừa chỉ đường xong thì vợ Chu Xuyên đi đến, rồi không biết lôi kéo hai người họ vào nhà nói điều gì mà khi ra ngoài hai người họ lập tức rời đi và không quay đầu lại!”
Bạch Minh Châu lập tức hiểu ra.
Chắc chắn chị dâu cả Chu nói với hai người họ rằng nhà cô chính là một cái bẫy!
Nhưng mà như vậy cũng bớt chuyện, Bạch Minh Châu nói chuyện này với mợ út của mình và không để tâm đến nó nữa.
Hiện tại, cô cũng không có hơi sức để quan tâm đến những chuyện đó, bởi vì bụng cô quá lớn. Cô chỉ muốn đi bộ và rèn luyện thân thể nhiều hơn để chuẩn bị cho việc sinh con.
Bởi vì trong đại đội Ngưu Mông hay thậm chí là các đại đội xung quanh đều chưa từng có chuyện mang thai đôi, mang thai đôi dường như chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết. Biết được trong bụng cô mang thai đôi nên ai gặp cũng đều phải ngoái nhìn lại.
Cũng cực kỳ chắc chắn rằng đây rõ ràng thật sự là mang thai đôi, bởi vì cái bụng này của cô quá lớn!
Mấy ngày này, Bạch Minh Châu đều đi ra ngoài với mợ út để đào rau dại. Hiện tại cô chỉ làm được việc này thôi.
Hơn nữa rau dại không những tươi mới, lại còn giàu vitamin với khoáng chất đều là những loại dinh dưỡng mà bây giờ cô đang cần. Từ sau khi ăn loại rau dại này, cô cảm giác tâm trạng nhẹ nhàng hơn so với trước đó rất nhiều, nên chắc chắn cơ thể bị thiếu dưỡng chất và đã được bổ sung thêm vào.
Lúc cô với mợ út đến thì lập tức nhìn thấy Mã Quyên và Sở Sương còn cả Hứa Nhã đang cùng nhau đào rau dại.
“Thanh niên trí thức Bạch , thím, hai người đến rồi.” Sở Sương và Hứa Nhã đều tươi cười chào hỏi.
“Đúng vậy, mọi người cũng đến đào rau dại à.” Bạch Minh Châu khẽ cười, còn Mã Quyên thì cứ thế xem nhẹ và đi lướt qua.
Tất nhiên Mã Quyên cũng không nói chuyện với cô, hai người xem như hoàn toàn lật mặt với nhau rồi thì còn gì để nói nữa chứ?
Hơn nữa, hiện tại cô ta cực kỳ ghen tỵ với Bạch Minh Châu. Cô ta nhìn cái bụng to của cô, trong lòng có những suy nghĩ vô cùng ác độc: Khi sinh con mọi người đều phải bước qua quỷ môn quan một lần, Bạch Minh Châu muốn sinh hai đứa thì khả năng sẽ không chịu nổi!
“Nếu cô vẫn còn dùng ánh mắt này để nhìn bụng của cháu dâu tôi thì cô có tin rằng tôi sẽ móc hai mắt của cô ra hay không!” Bà mợ chỉ vào Mã Quyên và mắng.
Lúc này Mã Quyên mới chợt nhận ra rằng mình đang nhìn chằm chằm vào bụng của Bạch Minh Châu với suy nghĩ ác độc và bị phát hiện.
Nhưng cô ta không thừa nhận: “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người nào mang thai đôi nên nhìn một chút có sao không? Nếu không muốn cho người khác nhìn thấy thì trốn trong nhà đừng đi ra ngoài làm gì!”
Mợ út muốn đi đến cho cô ta hai cái bạt tai.
“Mợ út, chúng ta đi qua bên kia đào đi. Bên đó rất nhiều rau dại.” Bạch Minh Châu kéo cánh tay bà ấy và nói.
Lúc này mợ út mới đi đến gần cô và nói: “Đây là ai vậy? Ánh mắt cô ta nhìn cháu rất kỳ lạ!”
“Trước kia cô ta là bạn của cháu, chỉ là cháu coi người ta là bạn tốt còn người ta coi cháu là kẻ ngốc. Nhưng mà mợ út cứ yên tâm, hiện tại chúng cháu đã tuyệt giao rồi.” Bạch Minh Châu giải thích.
Mợ út nói: “Tuyệt giao rồi thì tốt. Người như vậy vừa nhìn là biết tâm tư ác độc, hai người bên cạnh đó nhìn còn tốt hơn!”
Bạch Minh Châu khẽ cười.
Một lúc sau, hai người Hứa Nhã với Sở Sương đi đến chỗ này với cô cùng nhau đào, và còn nói chuyện phiếm với Bạch Minh Châu: “Thanh niên trí thức Bạch à, bài văn cô viết thật hay. Chúng tôi đã đọc đi đọc lại nó mấy lần, càng đọc càng cảm thấy chúng tôi quá kiêu ngạo khi muốn viết bản thảo giống như cô. Chúng tôi không thể nào bắt kịp được lối hành văn của cô.”
Bạch Minh Châu cười: “Mọi người cứ nói quá rồi, không tốt như mọi người nghĩ đâu.”
“Thật đó. Thanh niên trí thức Đổng cũng nói như vậy. Sau khi anh ấy xem xong cũng không kìm được mà khen ngợi.”
Bạch Minh Châu khẽ cười: “Có thể được mọi người đánh giá như vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
Vẻ mặt của mợ út cũng tươi cười. Bà cảm thấy đứa cháu dâu Bạch Minh Châu này thật sự không hề kén chọn, không những xinh xắn tốt phúc mà tính cách còn hiền lành dịu dàng cũng cực kỳ đáng quý. Cô nói chuyện không nhanh không chậm, vừa dễ nghe lại vừa thoải mái.
Bà ấy vừa đào rau dại vừa cười hỏi Hứa Nhã với Sở Sương: “Các cháu cũng là thanh niên trí thức à?”
“Đúng vậy, chúng cháu là thanh niên trí thức lớn tuổi.” Hứa Nhã cười.
“Sao lại là thanh niên trí thức lớn tuổi? Tôi thấy các cháu đều là những cô gái xinh đẹp và là thanh niên trí thức có văn hóa cả mà!” Mợ út cũng rất biết cách khen ngợi người khác.
Sở Sương khẽ cười: “Chúng cháu cũng chỉ là miễn cưỡng biết đọc và biết viết thôi, phải như thanh niên trí thức Bạch thì mới có thể tính là có văn hóa. Chúng cháu tâm phục khẩu phục.”