Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:28:29
Lượt xem: 347

Đoạn Văn và Đoạn Vũ bị nêu đích danh thì rất uất ức.

Nhưng mà, chúng thực sự không có lời gì để nói. Bởi vì khi so với gạch sống mà ba người Chu Xuyên, Cố Quảng Thu và Lý Phong Thu đắp ra thì gạch của chúng thực sự khiến chúng khó mà nói cứng được.

Chu Xuyên là người thích tranh cãi, chỉ tay vào gạch của chúng và nói: “Hai đứa tự mình xem đi, gạch này mà nói là để xây được thì đúng là lừa gạt!”

“Chúng cháu không lừa gạt, chỉ là chúng cháu chưa quen lắm, nhưng dần dần sẽ ổn thôi!” Đoạn Văn vội vàng nói.

Chu Lâm vỗ vai cậu ấy, nói: “Chú biết các cháu không lừa gạt.”

Sau đó lại nhìn sang Lý Phong Thu và Cố Quảng Thu: “Sao các anh cũng đến cả vậy?”

“Rảnh rỗi nên đến thôi.” Lý Phong Thu cười nói.

Cố Quảng Thu gật đầu, còn dùng ánh mắt trách mắng người em họ này, muốn xây tường nhà thì nói một tiếng là được, còn dùng lương thực thuê người làm gì!

Chu Lâm cười, lại nhìn sang Chu Xuyên hỏi: “Sao anh cả cũng đến đây vậy?”

“Tất nhiên là phải đến rồi, đánh hổ phải có anh em ruột chứ. Em có chuyện cần giúp đỡ thì anh còn có thể đứng nhìn sao?” Chu Xuyên nói một cách chính nghĩa.

Cứ như thể anh ta không nhớ chuyện trước đó Chu Lâm phải một mình đánh nhau với anh em nhà họ Trần mà anh ta chỉ đứng xem kịch vậy.

Nhưng Chu Lâm vẫn chưa quên, anh cười nhìn anh ta, nói: “Vậy được, anh làm đi.”

Có người đến giúp, sao Chu Lâm có thể đẩy ra ngoài chứ?

Tuy nhiên anh cũng không keo kiệt, anh có chuẩn bị một bữa trưa.

Chỉ là bánh hấp làm từ bột trộn với bắp.

Tuy nhiên Chu Lâm vẫn cho hai anh em Đoạn Văn và Đoạn Vũ nửa cân lương thực như đã thỏa thuận vào ngày đầu tiên.

Sau đó không cần hai anh em nhà họ Đoạn nữa, vì nhờ có lời của Chu Xuyên mà cả Lý Thái Sơn cũng được anh ta kéo đến giúp. Tổng cộng là năm anh em lực lưỡng cho nên tốc độ đào đất hay làm gạch sống đều rất nhanh.

Thế là Đoạn Văn và Đoạn Vũ cũng không có gì để làm, còn bảy tám ngày nữa mới bắt đầu đi làm đồng. Vì vậy hai anh em cũng theo đến làm gạch sống, không cần lương thực của Chu Lâm.

Nhưng Chu Lâm vẫn gói cho chúng một bữa trưa.

Khi đang làm việc, Lý Đại Sơn cũng đến giúp một tay. Vậy là, chưa đầy bảy ngày, Chu Lâm đã hoàn thành việc xây tường bao quanh nhà.

Tiếp theo, Chu Lâm lắp chiếc cửa gỗ mà chú Trương đã đi sớm về khuya để mang từ nhà kho ra và tân trang trong thời gian qua. Vậy là công trình đã hoàn thành!

Ngày thứ hai sau khi bức tường xung quanh nhà Chu Lâm được hoàn thành, tiếng kèn báo hiệu cho việc bắt đầu công việc của đại đội Ngưu Mông đã chính thức vang lên.

"Chú hai à, sau này phải làm việc cho chăm chỉ đấy, nhất là cách chi tiêu, đừng có ăn xài hoang phí như vậy nữa." Chu Xuyên tự cho rằng mình đã thể hiện tốt trong nửa tháng qua, vì vậy anh ta trực tiếp tỏ vẻ anh cả trước mặt Chu Lâm.

Chu Lâm cười hì hì, đáp: "Anh cả nói đúng. À, anh cả, em muốn mượn anh ít tiền."

Chu Xuyên sững lại, hỏi: "Mượn tiền, em mượn tiền làm gì?"

"Vợ em mang thai đôi, có lẽ đến lúc sinh sẽ không đủ sữa cho hai đứa nhỏ. Em phải tranh thủ lúc nào đó đi lên thành phố xem họ có bán sữa bột không, còn bình sữa thì cũng phải mua một cái. Nghe nói bình sữa khá đắt, một cái tới mấy đồng. Bây giờ em không có tiền, anh cả cho em mượn một chút. Cũng không cần nhiều, mười đồng là được. Đợi vợ em nhận được tiền nhuận bút thì em sẽ trả lại anh."

Chu Xuyên giật mình, mười đồng? Vậy mà còn nói là không nhiều à?

"Em vừa bán được sâm núi, vừa bán được lợn rừng, còn tiền nhuận bút của vợ em nữa, toàn bộ em đều xài hết rồi à?" Anh ta hỏi.

"Tiền bán sâm núi năm ngoái mua lương thực xong thì đã hết rồi. Còn lợn rừng thì chỉ bán được có mấy đồng. Nếu không nhờ tiền nhuận bút hai mươi đồng của vợ em được gửi tới, chắc nhà em đã không có cơm ăn rồi. May mà có số tiền này, em mới có tiền mua lương thực của bác đội trưởng. Nhưng bây giờ sữa bột và bình sữa là một vấn đề lớn, anh cho em vay một ít tiền để giải quyết tạm thời trước đã." Chu Lâm nhìn anh ta, nói.

Chu Xuyên hoàn toàn không nghi ngờ lời anh nói, bởi vì tính cách này của Chu Lâm cũng không phải ngày một ngày hai!

Anh ta chợt nhận ra có lẽ bản thân đã nghĩ sai rồi?

Đứa em trai như thế này, có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho chú ấy tiêu. Ngay cả khi vợ chú ấy kiếm được hai mươi đồng tiền nhuận bút mỗi tháng, có lẽ cũng không đủ tiêu.

Nếu có chuyện gì xảy ra, chú ấy vẫn sẽ tìm đến nhà anh ta thôi.

Ví dụ như hiện tại, chú ấy đã tiêu hết tiền của mình nên đến tìm anh ta để vay tiền.

Anh ta không biết đây có phải là đang tự rước hổ vào nhà, tự nguyện bị thằng nhóc này hút m.á.u hay không nữa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-62.html.]

Chu Xuyên nghĩ tới đây, lòng đã nguội đi một nửa. Anh ta thấy Chu Lâm vẫn còn đang đợi mình, liền nói với vẻ hơi bực bội: "Sau này con sinh ra thì uống sữa mẹ là được rồi, còn uống sữa bột để làm gì? Nếu sữa không đủ thì nấu cháo cho con uống, đâu có quý giá đến mức phải mua sữa bột. Bình sữa cũng đã mấy đồng một cái, em có mua cũng chỉ uổng tiền mà thôi!"

"Con của Chu Lâm em nhất định phải được chăm sóc chu đáo!" Chu Lâm nhìn anh ta, nói: "Đứa bé sinh ra nếu không đủ sữa thì nhất định phải uống sữa bột. Anh cả, anh về nhà bàn với chị dâu đi nhé? Chỉ mười đồng thôi, lần sau vợ em nhận được nhuận bút thì em sẽ trả anh. Nếu tháng sau bản thảo của vợ em không được chọn thì tháng sau nữa... Còn nữa, anh về nhà nói với chị dâu một tiếng, bảo chị ấy qua đây giúp vợ em ở cữ, em sẽ bảo mợ út đừng qua nữa..."

"Anh về trước đây!" Chu Xuyên nói không chút do dự.

Anh ta quay người bỏ chạy ngay lập tức.

Bạch Minh Châu nhìn thấy toàn bộ quá trình: "..." Thật là không chịu được thử thách mà.

Chu Lâm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi đóng cửa, chán ghét nói: "Đều là sinh ra từ một bụng mẹ, còn tưởng anh không biết anh ta là người thế nào chắc? Tính tình vô dụng không dậy sớm nổi, còn có thể đến đây giúp anh xây tường đất, đúng là chồn đi chúc Tết gà, không có ý gì tốt lành cả!"

Bạch Minh Châu cười nhẹ: "Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng vào, anh có biết là gì không?"

"Là gì?" Chu Lâm cười.

"Mặt trời và lòng người." Bạch Minh Châu cười.

Chu Lâm rất tán thành: "Không sai, chính là mặt trời và lòng người, vợ anh nói đúng đấy!"

Đó chính là anh ruột của anh, thấy anh đang hưng thịnh thì tìm mọi cách đến gần. Anh vừa lộ ra chút ý định muốn vay anh ta một ít tiền để xoay vòng thì anh ta chạy nhanh hơn cả thỏ.

Anh ruột như vậy đến làm gì? Chỗ nào mát mẻ thì ở chỗ đó đi!

Lúc này Chu Xuyên đã hối hận c.h.ế.t đi được. Nếu trên thế giới có thuốc hối hận, anh ta nhất định sẽ đi mua một bình uống vào!

Chị dâu Chu trở về từ bên ngoài thì thấy anh ta đang nằm trên giường, dáng vẻ giống như đã mất hết ý chí sống.

"Chuyện của anh sao rồi?"

Chu Xuyên bỗng nhiên bật dậy và nói: "Chu Lâm muốn vay tiền chúng ta, nói là đi mua sữa bột và bình sữa cho con, cần mượn mười đồng!"

Từ "chú hai" đã biến thành "Chu Lâm".

Chị dâu Chu ngạc nhiên: "Mười đồng? Chú ấy thật dám mở miệng, chú ấy không có tiền à?"

"Chú ấy có tiền? Chú ấy có tiền cái gì, thấy anh coi chú ấy như em trai thì mới kể chuyện ruột gan với anh. Chú ấy vốn dĩ sắp không có gì để ăn rồi, còn phải đợi tiền nhuận bút của vợ mới có tiền đi mua lương thực. Nếu không thì không thể sống qua ngày được! Nhưng hai mươi đồng đó mua lương thực cũng không còn bao nhiêu. Chú ấy muốn mua sữa bột và bình sữa cũng không có tiền nên muốn vay chúng ta!" Chu Xuyên nói một hơi.

Biểu hiện của anh ta vô cùng tức giận, giống như một cô gái ngây thơ bị tên đàn ông cặn bã lừa tình vậy.

Chị dâu Chu trợn mắt há mồm.

"Chúng ta nghĩ sai rồi!" Anh cả Chu hối hận vô cùng: "Chúng ta chỉ nghĩ đến việc vợ chú ấy kiếm được tiền mà không nghĩ đến việc hai người họ không biết cách sống, tiêu xài hoang phí, chẳng để dành được đồng nào. Nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, chúng ta còn có thể trông cậy vào chú ấy giúp đỡ không? Tôi thấy chú ấy đến tận nhà để nhờ chúng ta giúp đỡ còn hợp lý hơn!"

Mặt chị dâu Chu lập tức co rúm lại, chị ta hỏi: "Vậy không phải anh làm việc nửa tháng nay đều uổng phí cả hay sao?"

“Mẹ nó, còn không phải là làm không công sao, mệt c.h.ế.t ông đây!” Chu Xuyên đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, vì muốn biểu hiện thật tốt một phen ở trước mặt em trai mình nên anh ta đã rất là ra sức.

Chị dâu Chu thở phào nhẹ nhõm, nói: "May mà chú ấy từ chối để em đi chăm sóc ở cữ...”

"Hứ, chú ấy còn nói với anh là bảo em đến chăm sóc, chú ấy sẽ bảo mợ út của anh đừng đến nữa!" Chu Xuyên nói ngay lập tức.

Chị dâu Chu lập tức kêu lên: "Chú ấy mơ đẹp nhỉ, chú ấy là ai thế? Cho một chút màu sắc còn tưởng là mở được xưởng nhuộm rồi à? Còn muốn em đi chăm sóc vợ chú ấy, chú ấy đúng là biết nằm mơ!"

Chị ta nói xong lại mắng Chu Xuyên: "Tất cả là do ý kiến tồi của anh! Làm hòa, làm hòa gì chứ! Sau này hai nhà đoạn tuyệt quan hệ, tránh chú ấy ra càng xa càng tốt!"

Thật là tức c.h.ế.t người, phí hoài mặt mũi và tâm tư của chị ta trong thời gian này!

Ngày đầu tiên đại đội Ngưu Mông bắt đầu làm việc, Chu Lâm đã đi ra đồng cày ruộng.

Anh còn kéo theo Lý Thái Sơn, cùng đi làm với mấy người Cố Quảng Thu, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Trương Đại Căn.

Khi anh trở về nhà vào buổi chiều, hai tay cầm cuốc cả ngày đều đang run rẩy.

Bạch Minh Châu đã chuẩn bị cơm trưa cho anh mang đi ăn, tối thì đợi anh về cùng ăn. Cô thấy anh cầm bánh hấp nhưng tay run rẩy, hơn nữa còn nổi bóng nước.

"Có phải là quá vất vả không?" Bạch Minh Châu hỏi với vẻ đau lòng.

Chu Lâm lắc đầu một cách kiên cường, đáp: "Không vất vả. Vợ à, anh không hề vất vả chút nào!"

Loading...