Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-08-03 15:28:29
Lượt xem: 346
Từ khi mang thai đến bây giờ cô chưa bao giờ bị giày vò.
Các vấn đề như nôn nghén, choáng váng đầu óc, phù nề vân vân cơ bản đều không có.
Cho nên cô tin rằng lúc cô sinh con nhất định cũng sẽ thuận lợi. Nhưng cô chưa bao giờ an ủi Chu Lâm nhiều, cứ để anh lo âu suy nghĩ thì cũng không có gì nguy hại.
Đôi khi phụ nữ cũng nên tùy hứng một chút, quá hiểu chuyện thì sẽ không có ai thương.
“Em nghe nhóm chị Lý nói một thời gian nữa là có thể đi đào rau dại. Rau dại mới mọc cực kỳ tươi ngon.” Bạch Minh Châu vừa đi tản bộ vừa nói.
“Đúng vậy, em muốn ăn à vợ? Nếu em muốn ăn thì đến lúc đó anh sẽ nhờ người đi đào. Chúng ta làm vằn thắn và bánh bao ăn nhé?” Chu Lâm nói.
“Bột mì sắp hết rồi.” Bạch Minh Châu nói.
“Không sao. Qua mấy ngày nữa anh lại đi, đến lúc đó anh sẽ mua về nhiều một chút.”
Bạch Minh Châu khẽ cười, lại có chút thất vọng: “Quyển sách đầu tiên của em chắc là đá chìm đáy biển rồi.”
Đã trôi qua lâu như vậy rồi mà cuối cũng vẫn không có hồi âm. Không cần bàn cãi nữa, chắn chắn là sách của cô không được chọn rồi.
Điều Chu Lâm lo lắng nhất chính là điều này. Tiền nhiều hay ít đều không quang trọng, chủ yếu là có thể được lựa chọn để cho vợ anh có được an ủi.
Kết quả là không được chọn.
Anh vội vàng an ủi: “Không có gì đâu, vốn dĩ đây không phải là chuyện dễ dàng. Không được chọn cũng là chuyện rất bình thường, không ai có thể biết được tài năng của em hơn anh, chúng ta thử loại sách khác nhé?”
Bạch Minh Châu khẽ gật đầu: “Em còn đang viết quyển sách thứ hai và quyển sách thứ ba đều là thể loại khác nhau.”
Cô vẫn còn chưa hiểu được nhu cầu của thị trường, cho nên dù có chút mất mát nhưng đó là điều mà cô đã dự đoán trước nên cũng không quá thất vọng.
Nói đến đây, Bạch Minh Châu lập tức nhìn về phía trước, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Bất tri bất giác, họ lại đi đến dưới chân ngọn núi này.
“Vợ à, em cười gì vậy.” Chu Lâm nhìn thấy cô cười nên cũng yên tâm hơn, cười hỏi.
“Năm trước ngay tại ngọn núi này, anh cho rằng em muốn phá con nên mới hung dữ với em.” Bạch Minh Châu nhìn anh.
Chu Lâm cũng nghĩ tới, lúng túng nói: “Vợ. Là do anh hiểu lầm em.”
Lúc ấy anh thật sự rất sợ hãi. Anh vừa nghe thấy Mã Quyên nói là anh nhanh chân chạy như điên đến đây để ngăn vợ mình lại.
Bạch Minh Châu cười, nhưng cũng vô cùng cảm động.
Em họ của cô thật sự là quá ác độc. Sau khi khiến cô mang thai đôi thì lại khiến cô bị trượt ngã như vậy. Cô không chỉ có ngã sảy mất con của mình mà còn làm tan vỡ trái tim của Chu Lâm, cũng làm hỏng vận mệnh của mình.
Nhưng mà thật sự đáng tiếc, cô đã đến đây rồi.
Vận mệnh của cô, cô nắm giữ, không ai có thể can thiếp. Không biết hiện tại em họ cô đang ở đâu, nếu như nhìn thấy hiện nay cô đang sống hạnh phúc như vậy, thì sợ là sự đố kị ghen ghét kia lại tăng lên.
“Khi đó đầu óc em không rõ ràng, suy nghĩ cũng trôi nổi khắp nơi, cảm thấy tất cả đều không có cảm giác an toàn, nhưng mà sau khi anh đến. Em nhìn thấy anh lo lắng như vậy, lại còn bảo vệ em chăm sóc em nên cũng không biết vì điều gì mà trong lòng em lập tức cảm thấy ổn định lại.” Bạch Minh Châu nhìn anh.
Trong lòng Chu Lâm cảm thấy ấm áp: “Vợ à, em yên tâm. Anh sẽ không để em phải cảm thấy hối hận vì đã lấy anh đâu!”
“Em biết. Người đàn ông của em, cha của con em là một người có năng lực.” Bạch Minh Châu dịu dàng nhìn anh một cái.
Trong lòng Chu Lâm được an ủi rất nhiều. Đối với người đàn ông mà nói không có gì có thể so sánh với niềm tin tuyệt đối và hạnh phúc của vợ.
Hai vợ chồng đi bộ ở đây một lúc rồi mới từ từ quay về.
Chủ yếu là Chu Lâm hỏi vợ anh có muốn ăn cái gì khác hay không, anh sẽ nghĩ cách.
Nhưng mà Bạch Minh Châu cũng không cố ý làm khó anh. Ở thời đại này, anh đã thắng hơn 99% đàn ông, từ sau khi cô đến đây cùng anh trải qua mỗi ngày, anh thật sự không để cô chịu khổ bất cứ điều gì.
Cũng đặc biệt lo nghĩ đến việc ăn mặc của cô.
Với cách ăn gạo trắng của cô, nếu đổi là người đàn ông khác thì không thể tránh khỏi việc chán ghét cô là người hoang phí. Nhưng mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ nói một câu nào.
Đa số nửa đêm anh đi làm thì đều mang về cho cô một ít đồ ăn vặt linh tinh từ bên ngoài như kẹo sữa để cô ăn cho ngọt miệng.
Cho nên Bạch Minh Châu không có yêu cầu gì, cứ để anh tự tìm là được.
Hai vợ chồng đi về thì lập tức nhìn thấy Lý Thái Sơn đang thở hồng hộc chạy đến tìm họ: “Anh Lâm, chị dâu, tìm thấy hai người rồi, sao hai người lại đi đến đây?”
“Đi ra ngoài tản bộ cùng chị dâu cậu.” Chu Lâm nói: “Có chuyện gì sao?”
Bạch Minh Châu liếc mắt nhìn Lý Thái Sơn một cái. Trước kia cô không muốn để Chu Lâm giao lưu với Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh. Nhưng sau khi tiếp xúc với anh ta thì cô phát hiện thấy người tên Lý Thái Sơn này thật sự cũng khá tốt, rất nghĩa khí.
Nhưng mà Bạch Minh Châu thật sự không ưa người tên Vương Nhị Anh đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-56.html.]
“Người đưa thư đến tìm hai người, hình như là bản thảo nào đó của chị dâu được tòa soạn báo lựa chọn. Tòa soạn báo đã gửi thư hồi âm đến đây, hình như còn có tiền nhuận bút gì đó nên muốn chị đích thân ký tên ký nhận. Bây giờ người ta còn đang chờ đó!” Lý Thái Sơn nói một hơi.
“Thật vậy sao?” Chu Lâm bắt lấy Lý Thái Sơn, hỏi.
“Thật, thật, chị dâu quá lợi hại!” Lý Thái Sơn khâm phục, nói.
“Vợ à. Em có nghe thấy không, vừa rồi chúng ta còn nghĩ rằng sẽ không được chọn nhưng thư lại được gửi đến đây. Đi thôi, chúng ta nhanh qua đó đi.” Chu Lâm kích động nói.
Bạch Minh Châu khẽ cười, tuy rằng cô cũng có chút kích động, dù sao cũng là niềm vui bất ngờ, nhưng cô vẫn còn ổn định được.
Chu Lâm và Bạch Minh Châu đi chậm hơn một chút, trước tiên sai Lý Thái Sơn đi báo cho người đưa thư rằng đã tìm thấy người rồi, họ đang đến.
Khi Chu Lâm và Bạch Minh Châu quay lại, xung quanh họ là một vòng tròn người, gia đình ông Trương, vợ chồng Lý Phong Thu, mà trong quá trình Lý Thái Sơn được Lý Phong Thu gọi đi tìm Chu Lâm, sau khi anh ta lan truyền bằng cái miệng rộng của mình, lúc này cả ông đội trưởng cũng đã bị kinh động.
"Anh đưa thư, đây là anh Lâm và chị dâu của tôi!" Lý Thái Sơn lập tức nói.
"Đúng vậy, đây chính là Chu Lâm." Những người khác cũng vội vàng nói.
Người đưa thư đang ở trước cửa nhà họ, nghe Lý Thái Sơn và những người khác nói như vậy mới gật đầu.
"Xin hỏi anh có phải là Chu Lâm không?" Người đưa thư nhìn họ, ánh mắt rơi vào Chu Lâm.
Chu Lâm nói: "Là tôi."
Người đưa thư liền lấy bưu kiện từ trong giỏ ra, nói: "Đây là thư của anh, từ tòa soạn báo tỉnh gửi đến. Trên đó có địa chỉ, vì còn có biên lai gửi tiền nên cần anh ký nhận."
Chu Lâm liền cầm lấy xem một lúc, quả nhiên là của tòa soạn báo không nghi ngờ gì nữa, nhưng anh trực tiếp đưa phong thư cho vợ anh, Bạch Minh Châu cười mỉm để anh ký nhận.
Trong bản thảo gửi đi, Bạch Minh Châu dùng bút danh là "Quý Bạch", nhưng địa chỉ và người nhận đều viết là tên Chu Lâm.
Nếu hỏi tại sao lại làm thế, thì chắc chắn là vì danh tiếng của Chu Lâm vang dội. Nếu có người gửi thư đến tìm Chu Lâm, nhất định sẽ tìm được nhà cô.
Chữ ký của Chu Lâm có hơi ngang ngược ngông cuồng, người đưa thư nói: "Chữ anh viết có hơi cẩu thả đấy."
"Cũng được mà." Chu Lâm cười.
Người đưa thư không nói gì, đồng thời đưa biên lai ra để họ đối chiếu: "Tổng cộng là hai mươi đồng tiền nhuận bút. Hai người có thể mở thư ra đọc xem có khớp không?"
"Cái gì, hai mươi đồng?" Là hàng xóm của Chu Lâm, sao Triệu Mỹ Hương và gia đình cô ta có thể không đến xem náo nhiệt được. Lúc nghe thấy số tiền này, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Không chỉ bọn họ mà cả ông đội trưởng cũng rất ngạc nhiên, còn có đám người Lý Đại Hải, Lý Đại Sơn, Lý Phong Thu, Cố Quảng Thu rõ ràng đều bị số tiền nhuận bút này làm cho choáng váng.
Hai mươi đồng?
"Không sai, là hai mươi đồng, anh thật giỏi." Người đưa thư nhìn Chu Lâm.
"Không phải tôi, là vợ tôi viết. Cô ấy là thanh niên trí thức, cô ấy mới biết viết sách. Tôi chỉ là một nông dân thô lỗ, không biết gì cả." Chu Lâm đã sướng rơn đến mức không thể tả.
Người đưa thư nhìn về phía Bạch Minh Châu, nói: "Vậy cô hãy xem thư kiểm tra lại con số, bên trong sẽ có số tiền."
Bạch Minh Châu gật đầu, bảo Chu Lâm mở ra, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong còn có một vài vé tem phiếu!
"Vợ, đúng rồi. Hai mươi đồng là tiền nhuận bút, những vé tem phiếu này cũng là tòa soạn báo gửi cho em dùng. Họ còn nói muốn em tiếp tục viết, miễn là chất lượng của em giống với bản thảo em đã gửi, tòa soạn báo đều nhận!" Chu Lâm nhanh chóng đọc xong thư, vui mừng nói.
Điều này có nghĩa là con đường của cô đã được thông.
Bạch Minh Châu mỉm cười nhẹ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì điều này có nghĩa là sau này cô chỉ cần viết một cuốn sách mỗi tháng, sẽ có một khoản nhuận bút được gửi tới, vậy thì áp lực gia đình sẽ không dồn hết cho Chu Lâm nữa.
Người đưa thư nhanh chóng rời đi vì lúc này cũng không còn sớm.
Anh ấy đi rồi, tất nhiên những người khác phải hỏi thăm.
Tuy nhiên, loại việc này giao cho Chu Lâm là được. Bạch Minh Châu quay về nhà uống nước.
"Đúng rồi, đúng rồi, đây là bản thảo do vợ tôi viết. Tôi đã gửi đi vào lần trước đi lên thành phố cùng thím Trương!"
"Đúng rồi, không phải gửi đến công xã, gửi cho công xã là quyển thứ hai. Với thực lực của vợ tôi thì chắc chắn cũng sẽ được nhận nhưng cũng không chắc lắm."
"Thật là may, thực ra quyển sách này được nhận cũng có yếu tố may mắn rất lớn, không phải quyển sách nào cũng may mắn như vậy."
"..."
Chu Lâm cười tươi hớn hở giải thích với mọi người chuyện vợ anh gửi bản thảo nhưng anh cũng không quá đắc ý, vẫn phải giữ một chút khiêm tốn.
Không thể gây áp lực quá lớn cho vợ anh.
Nhưng mà dù là như vậy, Chu Lâm cũng trở thành đối tượng đáng ao ước ghen tị của tất cả những người đàn ông thô lỗ trong thôn.
Bạn nói xem sao vận may của người này lại tốt như vậy chứ?
Lên núi có thể dễ dàng kiếm được linh chi, nhân sâm, lợn rừng gì đó. Lấy vợ lại là một cô vợ thanh niên trí thức có văn hóa. Cô vợ thanh niên trí thức kia còn mang thai đôi cho anh nữa.