Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-08-16 22:07:35
Lượt xem: 231
Mợ út nói: “Bầu không khí đã thay đổi đi rất nhiều, lúc trước mợ có chuyện trò qua lại với bà Thẩm, nghe nói có một gia đình gần nhà bố mẹ bà ấy bị cướp, con dâu út của bà ấy đến nói: Ngày xưa ai dám cả gan làm mấy chuyện này chứ?”
“Còn ai mà không cả gan chứ, năm đó anh hai của Niên Viễn Phương ở thôn ta còn bị trộm cắp hết tiền.”
“Đó là điều mà anh ta đáng phải nhận. Anh ta làm việc chả khôn ngoan gì cả, lại ích kỷ, tư lợi bản thân. Trong nhà ông Niên có ba anh em nhưng anh ta lại là người hẹp hòi, tính toán chi li nhất.”
Sau đó Bạch Minh Châu lại hỏi: “Thím Lý có nói Tam Đản thế nào không ạ?”
“Có chứ, Tam Đản học tiểu học ở trên xã, thành tích rất cao, đạt điểm 98 trở lên.” Mợ út cười nói.
“Nếu Tam Đản không lầm đường, về sau ắt hẳn không thể tệ đi được.”
Sau khi trò chuyện dăm ba câu, nhiều vấn đề đã được vạch trần ra.
Hiện tại Bạch Minh Châu khá nhàn nhã nên cô tranh thủ thứ bảy và chủ nhật để đi dạo quanh cục quản lý nhà ở.
Hôm nay cô cũng may mắn nên nhìn thấy có một tấm biển rao bán một căn nhà riêng.
Không giống với ba căn nhà trước, căn nhà này lại có hai gian riêng biệt, giá của căn nhà này cũng không quá đắt.
Căn nhà một gian thường có giá hơn bốn nghìn đồng, nhưng căn nhà hai gian này lại chỉ có giá chín nghìn đồng trong khi giá bên ngoài thị trường của một căn nhà hai gian này phải gần mười nghìn đồng.
Vì lý do gì mà nó lại rẻ hơn tới gần một nghìn đồng cơ chứ, quả nhiên là có vấn đề.
Bạch Minh Châu hỏi quyền tài sản chưa đủ rõ ràng hay sao?
Người của cơ quan quản lý nhà ở lại cho biết - không, quyền tài sản rất rõ ràng.
Tình huống tương tự với căn nhà riêng một gian mà cô đã mua lúc trước, đều là nhà của những người phải đi cải tạo, điểm khác biệt duy nhất là căn nhà này bị cháu trai và gia đình ông ta chiếm giữ.
Người chủ của căn nhà này muốn bán nó đi nhưng các cháu trai, cháu gái và cháu dâu của ông ta không chịu rời đi, và cũng từ chối việc chuyển đồ.
Ngay từ đầu những đứa cháu trai, cháu gái và cháu dâu này chính là người đã tố giác ông ta.
Bạch Minh Châu vừa nghe thấy điều này thì đã nhờ người ở cơ quan quản lý nhà ở đưa cô đến xem tình hình.
Lúc bọn họ tiến vào trong căn nhà, có mấy cô gái cười nhạo nhìn Bạch Minh Châu: “Bọn tôi khuyên cô không nên mua, nếu không sau này sẽ gặp rắc rối đấy, dừng lại thì hơn!”
“Khôn hồn thì quay trở về đi!”
“...”
Bạch Minh Châu liếc nhìn họ.
Ban đầu cô còn có chút do dự, nhưng vì rất hiếm khi tìm được căn nhà hai gian, hơn nữa nó còn được rao bán với giá rẻ hơn giá thị trường, nên ngay cả khi có gặp rắc rối đi chăng nữa, thì cô cũng muốn xem qua.
Nhưng khi nhìn thấy ở trong căn nhà hai gian này lại có vài hộ gia đình, lại còn có nhiều trẻ em, cô hơi do dự đôi chút.
Nhưng sau khi nghe được những lời vừa rồi, mọi vấn đề lo lắng trước đó đã không còn nữa.
Cô vẫn muốn mua căn nhà này!
Rắc rối ư? Vậy thì hãy thử xem nào!
Bạch Minh Châu trực tiếp ký xác nhận quyền sở hữu căn nhà, chủ nhà cũ thấy cô chỉ là một cô gái mảnh dẻ nên có chút do dự.
“Thật sự là cô muốn mua căn nhà này ư? Nhưng mà những người đó...”
Nhìn người đàn ông mang vẻ mặt này có thể biết ông ta không phải là loại người có ý đồ xấu xa, tuy là người phải đi cải tạo chịu giày vò nhưng ông ta không hề có bụng dạ thâm độc.
Vì điều này mà những đứa cháu trai, cháu gái, cháu dâu này cứ đè đầu cưỡi cổ ông ta cho đến chết.
“Không sao đâu, tôi có cách để đối phó với mấy người bọn họ.” Bạch Minh Châu nói.
Một tay đưa tiền, một tay ký chuyển nhượng quyền sở hữu, căn nhà hai gian này đã thuộc sở hữu của Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu đi tới căn nhà hai gian này và tuyên bố hiện tại căn nhà này đã được chuyển sang tên của cô, thuộc sở hữu của cô, cảm phiền bọn họ dọn ra ngoài cho.
Kết quả là cô nhận phải toàn lời chế giễu và mỉa mai từ một số cháu trai và cháu gái của chủ nhà cũ.
“Dọn đi sao? Cô muốn bọn tôi chuyển đi đâu cơ chứ? Đây là nơi mà bọn tôi đã sống hơn mười năm này rồi!”
“Đây là nhà của bọn tôi, để tôi chống mắt lên xem ai dám động tay tới bọn tôi chứ!”
“Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã bảo cô đừng lội xuống vũng bùn (*) này kia mà, cô còn cho rằng bọn tôi đang nói đùa với cô sao?”
(*) Đừng lội xuống vũng bùn - ý chỉ là đừng dính dáng, dính líu đến chuyện này
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-287.html.]
Một số người đàn bà con gái đứng lên, nói bằng giọng điệu đầy mỉa mai, khinh miệt với Bạch Minh Châu.
Ngay cả những tên đàn ông đó cũng nhìn Bạch Minh Châu với ánh mắt đáng giá và đầy khinh thường.
“Cho các người thời gian hai ngày, hai ngày sau tôi sẽ tới kiểm tra nhà, nếu các người vẫn chưa chịu dọn ra ngoài, đừng trách sao tôi lại vô lễ.” Bạch Minh Châu lạnh nhạt nói.
“Vô lễ sao? Lại đây, tôi lại muốn xem tại sao cô lại vô lễ như vậy đấy!” Người đàn ông trực tiếp cười lạnh.
“Thực sự thì cô ta nghĩ cô ta là ai kia chứ!” Người phụ nữ chế nhạo.
Bạch Minh Châu cũng không nói nhiều với mấy người bọn họ, hai ngày sau, cô dẫn theo mấy gã cường tráng đi tới.
Sao bọn họ lại ở đây ư? Để giúp mấy người chuyển đi đấy.
“Mấy người là ai, mấy người muốn làm gì đấy?!” Mấy người nhà bọn họ đều sửng sốt, chưa bao giờ nghĩ tới cuộc giằng co này.
“Cứ vứt hết đồ đạc của bọn họ ra ngoài, nếu bọn họ dám ngăn cản thì trực tiếp ra tay. Chỉ cần không đánh c.h.ế.t người là được.” Bạch Minh Châu trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Một người ở lại bảo vệ Bạch Minh Châu, ba người còn lại bắt đầu “giúp đỡ” chuyển nhà!
Một gã đàn ông muốn cản bước sao? Chỉ cần đã một cái là người đó liền bị đẩy ra xa, hồi lâu vẫn chưa đứng dậy được.
Mấy người đàn bà này muốn liều mạng xông lên sao? Chỉ cần một cái tát vào mặt là có thể khiến bà ta choáng váng rồi.
“Mấy người này đang g.i.ế.c người, mấy người này đột nhập vào g.i.ế.c người, bớ người ta!” Người phụ nữ kêu gào lên.
“Mẹ ơi, con sợ, con sợ!”
“...”
Một lúc sao cả căn nhà hai gian đã tràn ngập tiếng phụ nữ khóc lóc mắng mỏ và tiếng trẻ con gào khóc.
Nhưng đám vệ sĩ cũng phớt lờ mấy chuyện đó, ném hết đồ đạc của bọn họ ra ngoài như vứt rác. Tất nhiên đám vệ sĩ cũng chẳng kiêng nể đến việc đập vỡ thứ gì, họ cứ vứt hết cả!
Bạch Minh Châu cũng là người làm mẹ, lúc đầu nhìn thấy những đứa trẻ này còn có chút do dự, dẫu sao thì cô cũng đã cho bọn họ thời gian, hai ngày cũng đã đủ để rời đi rồi.
Bây giờ đừng trách tại sao cô lại bắt nạt người khác rồi để lại bóng tối trong lòng những đứa trẻ này.
Muốn trách thì cứ trách cha mẹ mấy đứa ấy.
Sao cô dám lấy lại nhà sau khi làm điều thất đức như vậy? Ở đồn cảnh sát Bạch Minh Châu không sợ gây rắc rối
Về việc mấy người đó bị thương tích sao? Có mà mơ cô sẽ chi trả hết các chi phí thuốc men đi!
Cô quả thật không sợ mang tiếng là kẻ bắt nạt.
Mấy người trong nhà này đúng là loại cứng đầu.
Nhưng Bạch Minh Châu thật sự gây rắc rối cho bọn người ở đó, để bọn họ đi báo cảnh sát, sau khi các đồng chí cảnh sát tới, cô trực tiếp giao giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở ra.
Đây là nhà của cô, những người này đã xâm phạm chỗ ở bất hợp pháp, cô trực tiếp hỏi các đồng chí cảnh sát, đối với loại tội phạm cưỡng bức sống trong nhà của người khác mà không có sự đồng ý của chủ nhà thì sẽ xử lý như thế nào?
Đồng chí cảnh sát cũng là người khôn ngoan, vừa nhìn đã biết Bạch Minh Châu không phải là người có thể xem thường, nhịn một lúc mới nói: “Không thể đánh người như vậy được.”
Bạch Minh Châu cho rằng đó chỉ là sự hiểu lầm mà thôi, khi đó cô đang giúp họ chuyển đồ đạc thì bọn họ tiến tới ngăn cản nên vô tình xảy ra va chạm rồi mới ngã xuống thôi.
Còn vết tát trên mặt người phụ nữ đó thì sao đây? Đó không phải là do đám vệ sĩ của cô đánh mà là do mấy người bọn họ tự đánh đấy chứ.
Chắc là sau khi bị đánh, cô ta đến đổ tội cho một người vệ sĩ bên phía cô là đã ra tay với cô ta.
Dù sao vết đánh cũng đã sưng tấy lên, còn ngất xỉu nữa, cô cũng không thể đối chiếu được mấy ngón tay của cô ta.
Bạch Minh Châu vừa mới lộ ra thái độ không sợ hãi, nhưng mấy người trong nhà này thật không biết xấu hổ như vậy sao? Vậy thì cô sẽ mặt dày hơn họ, dùng ma thuật đánh bại ma pháp, đi theo con đường của người giỏi nhất, để những người khác không có nơi nào để đi.
Hiển nhiên mấy người phụ nữ đều cảm thấy kinh sợ, bọn họ thật sự không ngờ Bạch Minh Châu sẽ nói ra những lời này.
Người phụ nữ này thật quá đẹp, tưởng là quả hồng mềm, hóa ra lại cứng rắn như vậy!
Chẳng những mang người đến cương quyết uy h.i.ế.p những người ở đó chuyển đồ đi, còn đả thương tất cả, hình như người này thậm chí còn không tính chi trả tiền thuốc men!
Sau khi nghe những gì Bạch Minh Châu nói, ngay cả các đồng chí cảnh sát cũng không nói nên lời.
Nhưng quả nhiên đây không phải là lần đầu tiên các đồng chí cảnh sát xử lý mấy chuyện ở căn nhà, chủ nhà trước đó đã phàn nàn, bọn họ cũng đã đến làm người hòa giải, nhưng cũng chỉ vô dụng.
Giờ đây mấy người nhà này đã gặp phải tấm sắt cứng rồi.
Tuy nhiên, vì mục đích nhân đạo, đồng chí cảnh sát vẫn nói thêm: “Cho dù là vô tình xảy ra va chạm thế nhưng là do cô đưa người đến cưỡng bức chuyển đồ, nên cô vẫn phải chi trả tiền thuốc men.”
“Tôi chỉ đưa người tới dọn dẹp ngôi nhà của mình, nhưng bọn họ vẫn lao về phía bọn tôi trước, trách nhiệm này tự họ gánh chịu thôi!”
Bạch Minh Châu nói trước, nhưng sau đó chuyển chủ đề và nhìn sang đồng chí cảnh sát: “Nhưng tôi cũng là một công dân tuân thủ pháp luật. Nếu như đồng chí cảnh sát đã nói như vậy, thì tôi sẽ bồi thường một ít, nhưng tôi sẽ để lại đôi lời cần nói ở đây. Từ bây giờ, căn nhà này là của tôi, tôi không cho phép bất kỳ người lạ nào xuất hiện trong căn nhà của tôi. Bất kể chúng là mèo hay chó hay gì đi chăng nữa, tôi sẽ đuổi chúng đi. Nếu chúng còn lảng vảng ở lại thì tôi sẽ báo cảnh sát, là có người đột nhập vào nhà tôi. Đến lúc đó tôi cũng mong các đồng chí cảnh sát xử lý thật tốt và bắt giữ những người đáng lẽ phải giam giữ, nếu không tôi sẽ dùng cách của mình để xử lý.