Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:56:34
Lượt xem: 226
Hai chú cháu vừa đốt tiền vàng vừa trò chuyện.
Chu Lâm hỏi Tam Đản về kết quả học tập, Tam Đản học rất tốt nhưng cậu bé muốn sang xã bên kia học, vì cậu bé cảm thấy trường tiểu học trong đội dạy rất hạn chế.
Bởi vì đều là thanh niên trí thức đi dạy nhưng hiện giờ thanh niên trí thức đều bận ôn thi đại học. Lúc đầu Hứa Nhã, Sở Sương dạy rất nghiêm túc nhưng những người bây giờ đều dạy rất qua loa.
Chu Lâm liền bảo cậu bé trực tiếp sang công xã học tiểu học, chuyện này có gì mà phải do dự?
Chu Tam Đản lắc đầu, không nói tiếp.
Nhưng cậu bé không nói thì Chu Lâm cũng biết, anh hỏi: "Cha mẹ cháu không đồng ý?"
"Cũng không phải là không đồng ý, cháu còn chưa nói với họ." Chu Tam Đản nói.
"Sao cháu không nói?" Chu Lâm nói: "Bọn họ chỉ có mỗi cháu là con trai. Cháu muốn học lên họ còn có thể không cho sao? Người khác mong còn không được nữa là."
"Chú ơi, học tập có thực sự hữu ích không ạ?" Chu Tam Đản do dự hỏi.
"Sao cháu lại hỏi thế?"
"Cháu thấy Trần Tùng cũng là người đọc sách nhưng cũng chẳng có gì nổi bật."
Chu Lâm cười, đáp: "Lời này ngược lại cũng không sai, không phải cứ đọc sách là nhất định sẽ có ích. Chỉ là chú thấy người ta vẫn nên đọc nhiều sách hơn. Cháu nhìn thím của cháu chính là ví dụ tốt nhất. Chú cũng là ví dụ tốt nhất, chú chỉ đi học được vài năm, chẳng có học thức gì."
"Chú không học sách cũng có khả năng như thường." Chu Tam Đản nói.
"Nhưng ra ngoài dễ bị thiệt thòi." Chu Lâm nói với vẻ cảm khái: "Nếu không đọc sách, sẽ có nhiều thứ cháu không tiếp thu được, cho dù tiếp thu được cũng rất hạn chế."
Giống như anh, đọc báo về chuyện hội nghị năm ngày chỉ hiểu được một nửa. Nhưng vợ anh và Đổng Kiến lại chỉ cần nhìn là hiểu ngay, có thể nắm bắt được mục đích thực sự của hội nghị.
Đây chính là anh chịu thiệt vì không có học thức.
Cũng may là nhờ cha mẹ phù hộ nên vợ không chê anh. Nếu không với một người thô lỗ như anh, vợ anh lại dịu dàng và có học thức cao như vậy, chưa chắc đã xem trọng anh.
Nghĩ đến đây, Chu Lâm lại đốt thêm một ít tiền vàng cho cha mẹ, đốt hết số còn lại.
Sau đó anh mới bảo với cháu trai: "Về nhà nói với cha mẹ cháu, đợi sau này cháu học thành tài thì có thể ở lại thành phố lớn rồi. Đến lúc đó sẽ đón họ lên hưởng phúc."
Lời này nói ra, hai vợ chồng kia nhất định sẽ coi đứa con trai duy nhất này như bảo bối.
Chu Tam Đản cười, cậu bé có thể vẽ cái bánh nướng lớn này cho cha mẹ mình.
Chu Lâm mở khóa kéo chiếc túi xách bên cạnh và lấy ra mười tờ tiền Đại Đoàn Kết đưa cho cháu trai.
"Lần sau chú về cũng không biết là khi nào. Cháu cầm lấy số tiền này, đừng nói cho cha mẹ cháu biết."
Chu Tam Đản vội vàng lắc đầu: "Chú ơi, cháu không cần đâu, cháu không có chỗ nào để tiêu tiền cả. Nếu có việc gì cần cháu cũng sẽ lấy của cha mẹ, họ cũng sẽ cho cháu mà."
Mặc dù cha mẹ cậu bé keo kiệt nhưng như anh đã nói, cậu bé là đứa con trai duy nhất, sau này họ sẽ dựa vào cậu bé để dưỡng già.
"Chú biết nhưng chú cho cháu để phòng thân. Cháu cũng lớn rồi, nên mang theo một ít tiền bên mình."
Cuối cùng, Chu Tam Đản cũng nhận lấy mười đồng, dù chỉ là mười đồng nhưng cũng là một khoản tiền lớn.
Tuy nhiên, đây là lòng tốt của chú út, cậu bé là phận con cháu nên phải nhận.
Từ mộ cha mẹ trở về, Chu Lâm còn mang theo một vài hộp trái cây đóng hộp, anh đạp chiếc xe đạp đã bán cho Lý Thái Sơn để đến đại đội Cố Gia.
Bây giờ là mùa vụ bận rộn, ngay cả Triệu Mỹ Hương cũng không có thời gian đi tám chuyện, đại đội Cố Gia ở bên này còn chưa biết tin anh trở về.
Vì vậy, khi Chu Lâm đến, Cố Quảng Hạ rất bất ngờ, vợ Quảng Hạ vội vàng rót nước pha đường cho anh.
Anh ngồi đó hơn một tiếng đồng hồ rồi mới về nhà.
Sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, anh đã cùng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu rời khỏi đại đội Ngưu Mông.
Tất nhiên mọi người đều biết chuyện này.
Nếu nói không ghen tị thì là giả.
Nhưng việc Chu Lâm đến đón hai người họ đi cũng không quá khó chấp nhận. Cố Quảng Hạ là anh họ, Lý Thái Sơn luôn nghe lời Chu Lâm. Anh muốn dẫn theo ai thì dẫn theo người đó.
Còn về Chu Lâm...
Sau khi đưa Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đến thành phố, họ ăn sáng rồi đi xe buýt đến khu vực trung tâm, sau đó đổi xe buýt đến ga xe lửa. Họ mua vé, lên tàu và đi về phía nam.
Cũng là khi ở trên tàu, Chu Lâm mới nói thật với Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn rằng anh đã từ bỏ công việc lái xe tải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-255.html.]
Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đều sững người, hỏi: "Từ bỏ? Sao lại từ bỏ?"
"Làm việc cật lực cả tháng mới được bốn mươi, năm mươi đồng tiền lương, tôi không từ bỏ thì để dành ăn Tết à?"
Lý Thái Sơn: "..." Anh Lâm nói chuyện thật quyết đoán.
Cố Quảng Thu ra hiệu bằng tay cho biết trong thư lần trước Chu Lâm còn nói rằng công việc của anh rất ổn định.
"Đó đều là lời nói dối, bởi vì cậu và mợ không biết em đã từ bỏ công việc, chỉ có vợ em biết. Tuy nhiên, sau này vợ em sẽ giải thích với hai người họ, vì việc em quay lại đưa hai người đi chắc chắn không thể giấu được họ."
Cố Quảng Thu thực sự có hơi lo lắng.
Lý Thái Sơn bình tĩnh hơn nhiều, bảo: "Anh đừng lo lắng, hãy nghe anh Lâm nói. Anh ấy không phải là người không có kế hoạch."
Chu Lâm cười, tiếp tục nói: "Tôi nói đưa hai người đến đây để khuân vác hàng hóa, đó là để hai người có lý do nói với gia đình. Lần này đi không phải để khuân vác hàng cho người khác mà là làm việc cho tôi. Nhưng tiền lương tuyệt đối sẽ không thấp hơn đi khuân vác hàng cho người khác, tôi sẽ trả hoa hồng cho hai người."
Lý Thái Sơn mở to mắt, tuy rằng rất vui mừng nhưng cũng không quên hạ giọng, hỏi: "Anh Lâm, anh... anh trở thành nhà tư bản rồi hả?"
Chu Lâm liếc anh ta một cái: "Cậu có biết nói chuyện không, nhà tư bản cái gì? Chúng tôi gọi đây là đi theo chính sách của nhà nước. Cậu biết hội nghị năm ngày của nhà nước vào năm ngoái không?"
"Hội nghị năm ngày nào?"
Đương nhiên Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn không biết, ngày nào cũng chỉ lo làm việc thì làm sao biết được những tin tức này.
"Tôi nói nhiều hai người cũng không hiểu. Tóm lại là hiện nay nhà nước ta muốn phát triển kinh tế. Trước đây không cho phép buôn bán nhưng bây giờ đều cho phép rồi. Chỉ là ở địa phương nhỏ của chúng ta, gió xuân vẫn chưa thổi đến đó. Nhưng năm nay ở thủ đô đã có thêm rất nhiều nhà máy tư nhân nhận thầu."
"Tư nhân nhận thầu? Cái này có, không phải chỗ chúng ta cũng có một nhà máy gạch bỏ hoang sao? Có người đến nhận thầu rồi, nói là muốn xây dựng lại." Lý Thái Sơn vội vàng nói.
"Là nhà ai vậy? Hành động nhanh thật." Chu Lâm nghe vậy nhướng mày.
"Là nhà họ Niên. Niên Viễn Phương còn đặc biệt chạy về một chuyến vì chuyện này. Anh ta cũng đầu tư tiền, hợp tác với anh cả Niên và anh ba Niên. Hiện giờ làm ăn rất tốt, nửa tháng trước còn vận chuyển ra ngoài không ít gạch đá, rất nhiều người đến vây xem." Lý Thái Sơn nói.
"Niên Viễn Phương cũng thật tinh ý." Chu Lâm nhận xét, lại nói: "Tuy nhiên chuyện này không liên quan gì đến chúng ta. Lần này đi theo tôi, tôi sẽ không để hai người thiệt thòi. Mặc dù tôi làm việc này có hơi không quang minh chính đại nhưng tôi cũng là đang giúp nhà nước phát triển kinh tế, giúp nhà nước giải quyết nhu cầu của nhân dân. Họ cần gì tôi sẽ cung cấp cái đó, giá cả bên ngoài như thế nào thì chúng ta cũng sẽ bán giá đó, tuyệt đối không hét giá cao, làm lũng đoạn thị trường. Chúng ta chỉ là một viên gạch, ở đâu cần thì chuyển đến đó!"
Nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt của em họ, khóe miệng Cố Quảng Thu không khỏi khẽ giật.
Lý Thái Sơn thì trực tiếp hơn, hỏi: "Anh Lâm, thực ra anh chỉ đang làm nhà buôn thôi đúng không?"
Mặc kệ việc Chu Lâm đang trên đường về phương Nam huấn luyện tư tưởng cho Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn.
Cuộc sống ở thủ đô vẫn diễn ra như thường lệ.
Hiện tại vẫn chưa nhận được tin tức từ quê nhà, bởi vì thư từ qua lại giữa hai nơi mất rất nhiều thời gian, trừ khi người ở quê lên huyện để gửi thì sẽ nhanh hơn.
Cậu út Cố và mợ út không biết, nhưng Bạch Minh Châu lại hiểu rõ nội tình.
Chu Lâm biết vợ mình không phải là người không chịu được chuyện gì nên anh làm gì cũng sẽ nói với cô một tiếng, để cô cũng biết được.
Chỉ là quê nhà vẫn chưa gửi thư đến, vậy thì cứ từ từ nói sau, đợi khi nào thư gửi đến rồi, lúc đó sẽ giải thích cho hai người già.
Không bao lâu sau khi Chu Lâm ra ngoài lần nữa, cậu út Cố bắt đầu đóng thùng gỗ. Từ những mảnh gỗ vụn mang về từ trạm phế liệu, ông muốn trồng cà chua cho mấy anh em Đâu Đâu ăn.
Thực ra lúc đầu ông ấy định dùng thùng xốp nhưng sau khi Bạch Minh Châu biết chuyện thì đã đề nghị dùng thùng gỗ, bởi vì thùng xốp không thoáng khí.
Vì vậy, cậu út Cố đã đến trạm phế liệu tìm một số gỗ cũ và đóng thành thùng.
Ba thùng gỗ được đóng xong, ông ấy lại đổ đất vào.
Bởi vì là người làm ruộng nên ông rất có kinh nghiệm trong việc này. Trước tiên ông ấy đổ một lớp đất, sau đó rải một lớp tro trấu, rồi lại đổ một lớp đất, tiếp tục rải một lớp tro trấu.
Mỗi thùng gỗ trồng hai cây cà chua. Những cây cà chua này do cậu út Cố đào từ bên ngoài về, đều đã khá lớn.
Ông ấy đặt chúng ở góc sân, ba thùng gỗ tổng cộng trồng sáu cây cà chua. Thời gian trôi qua, chúng đều đã kết trái nhỏ.
Đâu Đâu và các anh em của cậu bé đều rất yêu quý, chỉ mong chúng mau mau lớn để hái ăn.
Mợ út lại thấy lãng phí chỗ nên ở bên cạnh cây cà chua, bà ấy cắm những gốc cần tây mua về.
Có thể ăn trực tiếp phần thân của cây cần tây nhưng phần gốc có thể giữ lại để trồng trong đất. Cây cần tây rất dễ sống, không cần chăm sóc nhiều. Khi cây trưởng thành, có thể cắt lá để làm món sủi cảo nhân cần tây rất thơm ngon.
Cả nhà đều thích món này.
Ngoài cần tây, còn có rau mùi, hành lá... Cuối cùng, cậu út thấy quá chật chội nên đã đóng thêm một cái để mợ út chuyên trồng những loại rau này.
Thời gian trôi qua, bốn thùng gỗ ở góc nhà xanh tốt, nhìn rất đẹp mắt.
Tuy nhiên, còn có một chuyện khác.