Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 246
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:51:28
Lượt xem: 245
Sở Sương ngạc nhiên, hỏi: "Con cũng biết câu trai tài gái sắc à?"
"Đừng coi thường con, mẹ con đã dạy chúng con rất nhiều thành ngữ." Đô Đô nói.
Đâu Đâu nói: "Lúc mẹ con dạy chúng con, mẹ còn lấy cha nuôi và mẹ nuôi ra làm ví dụ, nói rằng những người như hai người là trai tài gái sắc."
"Sao cô còn nói chuyện này với trẻ con?" Sở Sương cười trách Bạch Minh Châu.
"Bởi vì tôi thấy hai người đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi." Bạch Minh Châu cười nói.
Chu Lâm liền nói với Sở Sương: "Thực ra là anh Đổng này quá rề rà, còn phải đợi đến khi điều kiện tốt lên, tương lai tươi sáng mới dám theo đuổi cô. Nếu anh ấy theo đuổi cô sớm hơn một chút thì giờ con của hai người cũng phải lớn như mấy anh em nhà nó rồi."
Trước khi Đổng Kiến và Sở Sương chưa công khai, họ chưa bao giờ nói về chủ đề này, thậm chí còn không trêu chọc. Nhưng hiện giờ hai người đã ở bên nhau thì đương nhiên không có gì không thể nói.
Đổng Kiến cười, Bạch Minh Châu tiếp lời: "Tương lai chưa rõ ràng, làm sao dám làm lỡ dở giai nhân? Bây giờ mới là sự sắp xếp tốt nhất của số phận."
Câu nói này đã khiến Sở Sương rất xúc động.
Đúng vậy, giờ đây cô ấy và Đổng Kiến đều đã có đủ khả năng và điều kiện để lập gia đình, đây thực sự là sự sắp xếp tốt nhất.
Đổng Kiến và Sở Sương về quê thăm cha mẹ, Chu Lâm, Bạch Minh Châu và gia đình tiếp tục cuộc sống ở thủ đô.
Phải nói rằng, vào mùa hè thủ đô nóng như thiêu như đốt.
So với quê nhà thì không hề thua kém, bởi vì ở quê đất rộng người thưa, chỉ cần ngồi ở chỗ râm mát trước cửa, gió thổi qua rất mát mẻ. Nhưng bây giờ vì họ ở trong hẻm, xung quanh toàn là nhà, gió không thể lọt vào.
Thỉnh thoảng mới có một cơn gió nhưng chỉ thổi đến một lúc cũng nhanh chóng tan biến.
Vì vậy thực sự rất nóng, oi bức.
May là có đá để hạ nhiệt, ban đêm đặt đá trong phòng, mỗi phòng một chậu, đặt trước khi đi ngủ, đợi vào phòng ngủ sẽ cảm thấy rất thoải mái.
Thêm vào đó, ngày thường họ còn nấu chè đậu xanh đá, còn mua thêm dưa hấu và các loại trái cây khác từ bên ngoài về để giải nhiệt, cuộc sống như vậy cũng khá tốt.
Tất nhiên đây là cảm nhận của Bạch Minh Châu.
Nhưng cảm nhận của cậu út Cố và mợ út lại không giống vậy, họ không cảm thấy thời tiết này khó chịu. Hiện giờ không cần phải đi làm ruộng nữa, còn khó chịu gì chứ? Cầm quạt hương bồ ra ngồi trước cửa, sướng không gì bằng.
Tuy nhiên, sợ cậu út Cố cảm thấy nhàm chán, Chu Lâm còn nhận một số việc từ xưởng giày về để ông ấy làm, dán đế giày giúp người ta, giá rất rẻ, một ngày chỉ làm được ba bốn hào.
Bạch Minh Châu thấy ông ấy lúi húi làm việc như vậy thì sợ ông ấy mệt. Nhưng người hiểu rõ cậu út Cố nhất phải là đứa cháu trai Chu Lâm. Từ khi nhận đế giày từ nhà máy về, cậu út Cố bỗng trở nên hăng hái lạ thường. Cộng thêm mợ út cũng giúp ông dán đế giày, một ngày họ có thể kiếm được năm sáu hào.
Có được đế giày để dán, Bạch Minh Châu cảm thấy cậu út Cố bỗng chốc như được hồi sinh.
Trước đây, ngoài việc đưa đón Đâu Đâu và Đô Đô và chăm sóc hai đứa thứ ba và thứ tư, Bạch Minh Châu còn thường xuyên mua báo về cho cậu út Cố đọc, thậm chí còn khuyên ông đi dạo ở công viên. Nhưng dù vậy, cậu út Cố vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn điều gì đó.
Lý do chính là vì ông ấy cảm thấy bản thân chỉ ăn bám, không kiếm được tiền.
Giờ đây, có công việc này, cho dù kiếm được không nhiều nhưng cũng có chút thu nhập, khiến ông lão vui vẻ và có thêm sức lực.
Tuy nhiên, những thứ Chu Lâm mang về cho ông ấy làm không chỉ có đế giày mà còn có một số vải vụn cần cắt bỏ chỉ thừa, cũng được tính tiền công.
Chu Lâm còn dặn dò cậu út Cố và mợ út không được nói ra ngoài, bởi vì nhà máy không có nhiều việc như vậy, hơn nữa họ chỉ đồng ý vì anh là tài xế của nhà máy.
Đúng vậy, tài xế Chu đã được tuyển chính thức, chỉ sau hơn hai tháng, từ tài xế tạm thời đã trở thành tài xế chính thức có biên chế.
Bởi vì chưa thực sự am hiểu về công việc vận tải nên Chu Lâm dự định sẽ tiếp tục làm thêm một thời gian nữa, sau đó sẽ tính tiếp.
Anh không định làm tài xế mãi, một là vì quá bận rộn, hai là vì mức lương cứng đó chẳng đủ làm gì.
Anh cũng đã chia sẻ điều này với vợ.
Đương nhiên là Bạch Minh Châu ủng hộ vô điều kiện: "Anh tự quyết định là được."
Nếu như việc làm tài xế chỉ là tạm thời thì Bạch Minh Châu lại cảm thấy nghi ngờ về việc anh mang đồ về cho cậu út Cố làm.
Thời đại này đã có loại hình gia công bên ngoài như vậy sao?
Bạch Minh Châu cũng không che giấu, cô tỏ vẻ nghi ngờ với Chu Lâm, còn đánh giá anh một lượt.
Chu Lâm cố nén cười, cuối cùng bật cười.
Anh ôm vợ ngã xuống giường.
Hiện tại, đứa thứ ba và thứ tư cũng đã qua ngủ cùng anh cả và anh hai, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, muốn làm gì cũng được.
Sau khi xong việc, Bạch Minh Châu mới nhỏ giọng hỏi có phải anh đã làm gì lén lút bên ngoài không?
Chu Lâm cũng nhỏ giọng kể lại chuyện mình đã làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-246.html.]
Nhà máy có máy khâu cũ cần thanh lý, anh đã mua lại bốn cái máy khâu của nhà máy với giá phế liệu.
Sau đó, anh thu gom những mảnh vải vụn trong nhà máy. Việc thu gom những mảnh vải vụn này cũng tốn không ít công sức của anh, anh đã phải nịnh nọt họ một thời gian dài, vừa mời ăn cơm vừa tặng quà, sau đó mới lấy được.
Không chỉ vải mà cả những đế giày cần thanh lý cũng được anh thu gom hết.
Anh chuyển những thứ này đến một căn phòng nhỏ anh thuê, hiện tại chỉ thuê hai công nhân đã nghỉ hưu làm việc, may giày và quần áo.
Thấy cậu út rảnh rỗi, anh mới mang một ít về nhà để cậu út làm giúp anh mà thôi.
Cũng không ngờ bởi vì vậy mà bị vợ phát hiện.
Chu Lâm vui không tả xiết, anh cảm thấy vợ mình thật tài giỏi, chỉ cần anh vừa nảy ra ý định, cô liền biết anh muốn làm gì.
Sao anh lại yêu cô đến vậy chứ?
Bạch Minh Châu đẩy anh ra, đã nóng không chịu được rồi mà còn ôm mãi, cánh xa cô một chút.
Chu Lâm cười nhưng thấy vợ thực sự nóng nên để cô nghỉ ngơi.
Bạch Minh Châu mới nói: "Bây giờ không được phép làm như vậy, nếu bị người ta biết, e rằng công việc của anh sẽ mất đó."
Chu Lâm nói: "Anh biết, cho nên hai công nhân đã nghỉ hưu mà anh tìm đều là người làm việc rất tốt. Ở nhà các bà ấy có nhiều cháu trai cháu gái, đặc biệt cần công việc này, họ làm rất hăng hái."
Tất nhiên Chu Lâm sẽ không tự chuốc phiền phức cho mình cho nên việc tìm công nhân già về hưu, anh cũng đã sàng lọc kỹ lưỡng.
Trước đây anh đã đi qua khu nhà công nhân vài lần, cuối cùng mới xác nhận được ứng cử viên.
Quả nhiên cũng không uổng phí anh đã tốn hai hộp trái cây để hỏi thăm người bên đó, hai công nhân lớn tuổi này quả thực là lựa chọn rất tốt, một tháng ba mươi đồng, làm từ sáng đến tối.
Cũng bởi vì họ đã lớn tuổi, Chu Lâm cũng có chút lương tâm, chỉ cho họ làm theo giờ làm việc trước đây, trưa cũng cho họ về nghỉ ngơi.
Buổi tối cũng không cần làm thêm, ban ngày làm xong việc cho anh là được.
Bạch Minh Châu lại hỏi: "Anh làm việc này bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu, chỉ khoảng một tháng."
"Bán hàng ở đâu?"
Chu Lâm nói: "Cửa hàng lớn chứ đâu, giao cho những nhân viên bán hàng, để họ kiếm hoa hồng."
Bạch Minh Châu cười một tiếng, người này thật là thông minh và xảo quyệt, cách này mà anh cũng có thể nghĩ ra được.
"Sao anh biết người ta sẽ vui lòng giúp anh làm việc này?"
"Nhân viên bán hàng chỉ nhận được đồng lương cứng đó, sao họ có thể không vui lòng kiếm thêm chút đỉnh để trợ giúp chi phí trong nhà chứ? Giày và vải của anh đều không cần phiếu, tuy chất lượng hơi thô sơ một chút nhưng giá cả ưu đãi, không khó bán. Họ bán được một đôi giày có thể kiếm được năm hào, bán một bộ quần áo kiếm được một đồng, một ngày bán cho anh một hai đôi giày hoặc một hai bộ quần áo, một tháng cộng lại cũng không thấp hơn lương của họ là bao nhiêu, chẳng lẽ họ ngốc mới không muốn làm."
Thế mà anh còn nắm bắt được tâm lý con người, người trong thiên hạ vì lợi mà chen chúc nhau tới rồi lại vì lợi ích mà ai đi đường nấy.
Bạch Minh Châu liền hỏi: "Vậy anh chạy được mấy cửa hàng lớn rồi?"
Chu Lâm nhếch miệng cười: "Cái gì cũng giấu không được em, cũng không nhiều, chỉ hơn mười cái."
Nhân viên bán hàng của hơn mười cửa hàng lớn đang giúp anh bán hàng, vậy một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
"Anh còn chưa tính sổ nữa, hay là em tính thử xem?" Chu Lâm liền đi lấy sổ sách ghi chép cẩn thận ra đưa cho vợ.
Bạch Minh Châu còn không biết anh chính là muốn khoe khoang sao?
Nhưng cô cũng rất phối hợp nhận lấy: "Được rồi, để em tính cho anh.”
Nhà bọn họ là ghi sổ, có một cuốn sổ chuyên ghi chép các khoản thu nhập và chi tiêu của gia đình.
Thu nhập chính là tiền nhuận bút của Bạch Minh Châu và tiền lương của Chu Lâm. Còn các khoản chi tiêu thì không phải sẽ ghi rõ từng khoản chi tiêu nhỏ nhặt ra.
Mà sẽ ghi theo kiểu là tháng này lấy ra bao nhiêu tiền để tiêu, tới cuối tháng này còn bao nhiêu tiền.
Cuốn sách nhỏ của Chu Lâm thì không phải cuốn sách ghi chép của gia đình kia mà là sách riêng, là khoản thu nhập và chi phí trong công việc của anh.
Chữ viết của anh rất qua loa, nhưng mà việc ghi sổ lại khá rõ ràng, tỉ mỉ.
Bạch Minh Châu xem hết cuốn sổ liền tán thưởng không thôi. Sau đó hai vợ chồng liền làm loại vận động hài hòa vào buổi tối xong rồi mới đi ngủ.
Thoắt cái đã tới ngày khai giảng.
Cách một kỳ nghỉ hè, Bạch Minh Châu cũng quay lại trường học.
Năm nay Bắc đại còn náo nhiệt hơn cả năm ngoái.
Bởi vì tháng 7 năm nay liền thi đại học nên hiện giờ có rất nhiều tân sinh viên tới trường học báo danh, dù không muốn náo nhiệt cũng khó.