Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 239
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:48:31
Lượt xem: 248
Về phần Bạch Minh Châu, thỉnh thoảng cô cũng sẽ mang một ít trái cây mà Chu Lâm đưa cho cô đến đây để chia cho mọi người trong ký túc xá cùng ăn.
Anh lo rằng cô không thể hoà hợp với các bạn chung phòng, nhưng đó đều là do anh suy nghĩ nhiều. Nhưng vì có nhiều nên cô lấy mang đến đây và chia cho mọi người một hai quả quýt để ăn.
Còn chuyện Chu Lâm mua quýt ở đâu thì Bạch Minh Châu cũng không biết.
Người đàn ông này luôn có năng lực và bản lĩnh của mình.
Bởi vì từ khi đến đây chưa tới nửa tháng, anh đã có thể mang thịt và trứng về nhà ăn.
Tất nhiên anh cũng không mua bằng con đường chính thống. Vì mua bằng con đường chính thống thì không chỉ phải có phiếu thịt mà còn phải nhanh tay cướp giật nữa. Nhưng cô hỏi Chu Lâm thì anh bảo anh mua thịt không cần phiếu. Dù giá không hề rẻ và cũng đắt hơn so với ở bên ngoài.
Nhưng mua được thì càng tốt, vì bây giờ bọn nhỏ đang tuổi lớn nên thật sự không thể thiếu những thứ như trứng với thịt được.
Cho nên Bạch Minh Châu vẫn luôn ủng hộ việc làm của Chu Lâm, chỉ là phải cẩn thận là được.
Nhưng chuyện này không cần cô phải nói, đương nhiên Chu Lâm biết. Anh đã chuyện mua bán này nhiều năm và chưa bao giờ sơ suất.
Chỉ là đối phương vừa mới biết anh trong thời gian ngắn nên ngoài việc sẵn sàng cung cấp cho anh một chút thịt, trứng, gạo và mì ra thì anh ta cũng không cho anh nhiều.
Nói cách khác, Chu Lâm có thể quay về làm nghề cũ và thử trở thành người bán lẻ.
Một tháng qua, việc chi tiêu sinh hoạt trong nhà cũng rất tiết kiệm. Nhưng cũng không tiết kiệm được bao nhiêu, vì vẫn phải mua thịt, trứng, gạo và mì. Một tháng phải tốn khoảng ba mươi đồng.
Như thế này vẫn là khá tiết kiệm, họ không ăn uống nhiều hơn những thứ này. Nếu thật sự ăn nhiều thứ hơn thì một tháng sẽ phải tiêu tốn khoảng bốn mươi đồng.
Nhưng mợ út thấy tiếc khi phải tiêu nhiều tiền như vậy, Chu Lâm cũng không làm trái ý của bà ấy. Dù sao hiện tại tương lai của anh vẫn chưa rõ ràng và anh thật sự cần tiết kiệm một chút.
Tuy nhiên cũng có một số tiền cần phải tiêu. Ví dụ như tiền học phí của hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô đi nhà trẻ. Một tháng là ba đồng, hai anh em là sáu đồng.
Buổi trưa có thể ăn cơm ở nhà trẻ. Buổi sáng sau khi ăn cơm sáng xong thì lập tức đưa chúng đi học và đến chiều tối thì lại đón về.
Hai anh em Đâu Đâu với Đô Đô rất dễ thích nghi ở nhà trẻ, giống như cá gặp nước. Bởi vì từ trước đến giờ, chúng có tính cách hướng ngoại và rất hiểu chuyện nên các giáo viên phụ trách chăm sóc đều rất thích chúng.
Hai đứa lớn có thể đi nhà trẻ, nhưng đứa thứ ba và thứ tư thì không thể. Đến tháng 7 năm nay, hai anh em mới tròn ba tuổi. Không cần thiết phải đưa chúng đi học sớm như vậy.
Chúng chỉ được chơi ở gần nhà.
Hơn một tháng đến đây, bọn trẻ đều chạy đi chơi ở hầu hết các nhà hàng xóm. Ban đầu là hai anh trai Đâu Đâu và Đô Đô đưa hai đứa đi, sau này hai anh đi nhà trẻ nên chỉ còn lại đứa thứ ba và đứa thứ tư chơi cùng những đứa trẻ đó.
Nhưng thường thì chỉ có đứa thứ tư mới chơi, còn đứa thứ ba chỉ thỉnh thoảng có tham gia, nhưng chỉ là thỉnh thoảng thôi. Lúc mọi người thiếu người chơi và tìm đến thằng bé thì thằng bé mới từ từ đi đến tham gia cùng, nếu không thì thằng bé sẽ không đi.
Mà Sư Tử nằm cạnh thằng bé và cùng nhau nhìn đứa thứ tư đang chơi đùa cùng đám trẻ đó.
Mợ út đang nhặt rau ở ngoài cửa và cùng trò chuyện với bà cụ nhà hàng xóm.
Khi họ đang nói chuyện thì có một người đưa thư tới. Anh ta dựa theo địa chỉ số nhà mà tìm đến: “Xin hỏi đây có phải nhà Chu Lâm không?”
Trước cửa nhà anh có một tấm biển ghi địa chỉ.
“Đúng rồi. Cậu thanh niên đẹp trai này, có phải cậu đưa thư tiền nhuận bút đến hay không?” Mợ út vừa nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này thì tinh thần lập tức vui vẻ và vội vàng gọi.
Người đưa thư cũng tầm ba mươi tuổi, cuối cùng lại được gọi là anh chàng đẹp trai. Nhưng không phải nói chứ, thật sự rất dễ nghe.
Anh ta gật đầu cười: “Đúng rồi ạ. Xin hỏi Chu Lâm có ở nhà không ạ? Anh ấy có một khoản tiền nhuận bút cần anh ấy đích thân ký nhận.”
Mợ út lập tức gọi cháu ngoại ở trong phòng ngủ. Chu Lâm cũng nhanh chóng đi ra ngoài. Anh biết đây là tiền nhuận bút của vợ nên ký nhận.
Anh còn giới thiệu mợ út của mình với người đưa thư, phòng trường hợp lần sau nếu có tiền nhuận bút mà anh không có nhà thì để mợ út ký nhận thay.
Nhưng người đưa thư từ chối. Nếu anh không ở nhà thì anh ta sẽ đổi thời gian giao sang ngày hôm sau. Bởi vì liên quan đến vấn đề tiền bạc, nếu không phải bản thân anh ký nhận thì không được, nếu như bị mất thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Nghe thấy anh ta nói như vậy thì anh thấy không có vấn đề gì. Sau khi ký nhận xong thì người đưa thư lập tức rời đi.
Người hàng xóm lập tức hỏi mợ út đây là tiền nhuận bút gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-239.html.]
“Thỉnh thoảng cháu dâu tôi sẽ gửi một ít bản thảo cho tòa soạn. Nếu như được toà soạn nào dùng được thì sẽ có tiền nhuận bút. Cũng không nhiều lắm, đủ để phụ giúp trang trải chi phí cho gia đình.” Mợ út mỉm cười và nói.
Ở nông thôn thì không có cách nào để người dân biết về việc đó, nhưng họ đều phải hành động như thể không tiết kiệm được chút tiền nào. Khi ra khỏi nhà ở bên ngoài thì càng không cần phải nói, không thể lộ tiền ra ngoài. Đây là chuyện không cần phải nói.
“Cháu dâu của bà thật sự rất giỏi giang. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cha của Tiểu Viên không thể tiếp tục như vậy được. Anh ấy không tìm được việc gì làm sao?” Bà cụ hàng xóm nói.
“Việc làm trên thành phố đều như củ cải trong một cái hố. Muốn tìm một việc làm thì đâu có dễ dàng như vậy chứ? Không chỉ việc làm, mà ngay cả việc làm thời vụ cũng khó mà tìm được.” Bà ấy nói.
“Đúng vậy. Các nhà máy lớn đều có nhu cầu tuyển dụng cao, hơn nữa xin vào cũng khó. Trước đây con trai tôi cũng đã tốn một số tiền lớn mới tìm được người giới thiệu công việc. Hiện tại chỉ có thể đợi xem có sắp xếp gì không.” Bà cụ hàng xóm gật đầu nói.
Sau khi nói chuyện với bà cụ hàng xóm và hái rau xong, mợ út gọi Đại Ni mang rau đi rửa sạch và tối nay xào lên.
Khoản tiền nhuận bút lần này của Bạch Minh Châu là bốn mươi đồng, nhưng lại không có phiếu. Chỉ là khoản tiền nhuận bút này thật sự khiến cho mợ út có cảm giác an toàn.
Dù tiết kiệm được nhiều hay ít thì không phải khi đi ra bên ngoài vẫn cần phải có một khoản tiền thu nhập ổn định hay sao?
Tâm lý của Chu Lâm rất ổn định.
Tuy một tháng này vẫn chưa có tiến triển gì, nhưng anh không hề lo lắng một chút nào.
Anh thật sự không lo lắng, chỉ là buổi tối khi vợ anh về thì anh sẽ cố gắng biểu hiện thôi.
Sau khi xong việc, anh sẽ hỏi vợ: “Vợ à, em vừa lòng chứ?”
Bạch Minh Châu bị làm cho đến mức không chịu được. Thậm chí cô còn không còn sức lực và mơ màng sắp ngủ, cuối cùng bị anh hỏi thăm giống như trai bao hỏi về dịch vụ khiến cho cô bật cười và cơn buồn ngủ cứ thế bị xua đi.
Chu Lâm cũng cười, ôm lấy cô vợ xinh đẹp của mình và yêu thích không rời tay: “Vợ à, em đã quen chưa? Nếu quen rồi thì về nhà ở thôi. Mấy đứa nhỏ đều rất nhớ em.” Anh cũng suy nghĩ rất nhiều.
Hiện tại không có cái gọi là ngày nghỉ cuối tuần, có lẽ một tháng được nghỉ một ngày. Nhưng từ thứ hai đến thứ sáu Bạch Minh Châu đều sẽ ở trường, cho đến thứ bảy, chủ nhật mới về nhà.
Nhưng buổi sáng thứ hai cô phải đi học nên phải đi từ sớm, nếu không đứa thứ tư ngủ dậy thì cô sẽ không đi được.
Hôm nay lúc trở về, đứa bé thứ tư lập tức ôm cô không buông, ăn cơm muốn cô bón, đi tắm cũng muốn cô tắm cho, ngay cả lúc đi ngủ cũng muốn ôm cô. Trước khi đi ngủ thằng bé còn hỏi cô rằng sáng mai thằng bé có thể nhìn thấy mẹ khi thức dậy không?
Cô đã dỗ dành thằng bé rất lâu.
“Em sẽ sắp xếp một chút, sắp tới em sẽ không ở ký túc nữa.” Bạch Minh Châu lập tức nói.
Cô gần như đã thích nghi với cuộc sống ở trường học và cô cũng không muốn bỏ lỡ sự trưởng thành của bọn trẻ.
Đứa bé thứ tư đã bộc lộ nỗi nhớ cô ra bên ngoài và thằng bé rất giỏi biểu đạt điều đó.
Nhưng thật ra Đâu Đâu và Đô Đô thì vẫn ổn, bởi vì chúng cảm thấy mình đã lớn, lại là anh lớn, và cũng đã đi nhà trẻ. Mỗi ngày chúng đều rất bận rộn nên sẽ không có thời gian rảnh để nhớ đến cô.
Ngoài dự kiến của cô chính là đứa thứ ba. Cô có thể cảm nhận được đứa thứ ba rất vui vẻ khi nhìn thấy cô về nhà, nhưng thằng bé lại rất kiềm chế cảm xúc đó.
Đứa nhỏ này có sự trưởng thành và thông minh đặc biệt.
Đôi khi Bạch Minh Châu nhìn thằng bé cảm thấy giống như một người trưởng thành. Nhưng cô có thể chắc chắn rằng đứa bé thứ ba không phải là người xuyên không hay trọng sinh.
Bởi vì ánh mắt không lừa được người. Ánh mắt trẻ con khác hoàn toàn với ánh mắt người lớn. Nếu không phải là kẻ ngốc thì dù người lớn có kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu cũng không thể bắt chước được ánh mắt của trẻ nhỏ.
Hơn nữa cô nhìn thấy thằng bé nhét sâu vào trong miệng một cách thiếu hiểu biết. Đúng vậy, bé trai ấu trĩ thật sự đều dũng cảm như vậy.
Mợ út sợ tới mức lập tức moi từ trong miệng của thằng bé ra.
Cô còn nhìn thấy thằng bé này lấy gỉ mũi ra sau đó để trên tay nghịch.
“Anh có cảm thấy sau này khi lớn lên đứa thứ ba sẽ trở thành một đứa trẻ hư hay không?” Cô khẽ sờ đầu đứa thứ ba đã ngủ say và nói với Chu Lâm.
Chu Lâm sửng sốt: “Cái gì?”
“Anh không thấy tính cách của đứa thứ ba ư?” Bạch Minh Châu nhìn anh.
“Tính cách của đứa thứ ba có vấn đề gì sao?” Chu Lâm nói.