Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 229
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:51:01
Lượt xem: 212
Bây giờ Cố Quảng Thu đã không còn dễ bị thẹn thùng như lúc mới vừa kết hôn nữa, nghe thấy em họ trêu chọc thì chỉ im lặng cười cười.
Đương nhiên là cậu út Cố có mắt nhìn rồi.
Trước đó ông ấy còn cảm thấy cuộc hôn nhân này của đứa con thứ hai có chút vấn đề, dù sao đối với tư tưởng của người thế hệ trước như ông ấy thì chuyện phải ở lại nhà gái có hơi chấn động, nhưng bây giờ ông ấy cảm thấy rất tốt.
Ngày tháng đều là tự mình trải qua, quan tâm đến lời nói của người khác mà làm gì.
Vào núi nhặt củi đốt được một nửa, Chu Lâm giao cho cậu út và Cố Quảng Thu làm, anh thì chui vào trong núi, chờ nhóm cậu út Cố nhặt được gần đầy đủ củi đốt thì Chu Lâm đã mang theo hai con gà rừng săn được về cùng với hai cân trứng gà rừng nhặt được.
Gà rừng thì cho Cố Quảng Thu một con, còn lại mang về nhà ăn.
Việc nhặt củi đốt bận bịu mất sáu bảy ngày, mỗi ngày Chu Lâm đều có thể mang gà rừng hoặc trứng gà rừng trở về, như ngày hôm qua còn bắt một con thỏ béo.
Hàng năm lúc này trên núi có rất nhiều con mồi, bây giờ có băng, mấy thứ này ăn không hết thì làm thịt rồi tích trữ trong vại băng ướp lạnh, cũng không sợ bị hỏng.
Mà trong lúc bọn họ nhặt củi đốt thì lương thực trong nhà cũng đã được nghiền xong.
Năm nay là thím Trương, bà Niên và mợ út làm cùng nhau, vẫn mượn con lừa đen lớn của nhà họ Trương như cũ, tốc độ rất nhanh, sau khi nghiền xong thì được đưa thẳng đến tận cửa luôn.
Bởi vì nghiền lương thực không lao lực gì, cho nên mợ út nhàn rỗi không có việc gì còn tích trữ xong dưa chua.
Toàn bộ hành trình bận rộn những việc này đều không cần Bạch Minh Châu động tay vào một cái nào, cô chỉ cần học tập cho giỏi là được.
Bởi vì thời gian trôi qua quá nhanh, chỉ chớp mắt một cái mà đã đến trung tuần tháng mười một rồi.
Tầm này tháng sau sẽ phải tham gia cuộc thi, chẳng lẽ không cần tăng cường ôn tập hay sao?
Không chỉ mình Bạch Minh Châu có cái đãi ngộ này, những người khác chuẩn bị đi thi đều thế.
Bây giờ bà Niên không cho Hứa Nhã chạm vào bất cứ việc gì, trước đó thì do cô ấy mới sinh còn chưa hồi sức, sau lại được Niên Viễn Phương khuyên hảo, lại bị mợ út phê bình một trận, bà ấy hoàn toàn bừng tỉnh, hiện giờ cũng đã coi như rất nâng niu người con dâu Hứa Nhã này.
Còn đặc biệt lại đây tìm Chu Lâm để đổi hai con gà rừng cho Hứa Nhã bồi bổ thân thể nữa.
Những việc khác thì không cần cô ấy nhúng tay, nhưng không phải còn phải cho con trai b.ú hay sao, cô phải được ăn uống tốt thì mới có tinh lực mà vừa học tập vừa cho đứa bé b.ú sữa chứ.
Ở bên chỗ khu tập thể thanh niên trí thức, hiện giờ Đổng Kiến và Sở Sương cũng đang dốc toàn lực học tập.
Giống như Bạch Minh Châu, Đổng Kiến cũng đã nắm chắc kiến thức, nhưng họ đều không phải hạng người kiêu ngạo, mãi cho đến bây giờ họ vẫn đang cần cù chăm chỉ ôn tập từng chút từng chút tri thức.
Nhưng có người tới hỏi thì Đổng Kiến cũng không hề keo kiệt, cuối cùng bởi vì quá nhiều người đến hỏi nên anh ấy dứt khoát bố trí mỗi ngày một ít thời gian để giảng giải các vấn đề.
Cũng chính vì như vậy, bên phía khu tập thể thanh niên trí thức đã tụ tập không ít người.
Bao gồm Trần Tùng và Mã Quyên là các thanh niên trí thức cũ, đều cầm ghế đến nghe Đổng Kiến giảng bài vào đúng thời gian mà Đổng Kiến quy định.
Nhưng mà anh ấy chưa giảng được mấy ngày thì việc này đã được Đặng Tường Kiệt tiếp nhận, bởi vì Đổng Kiến thấy anh ta rất thích giảng đề cho mọi người, hơn nữa đúng là tri thức của Đặng Tường Kiệt không thể khinh thường nên để cho anh ta làm.
Vì thế Đặng Tường Kiệt đã có chuyện để bận rộn, mỗi ngày đều bị các thanh niên trí thức đuổi theo hỏi chuyện, thậm chí một số thanh niên trí thức của đại đội khác còn không muốn đi chỗ khác, trực tiếp ở nhờ ở khu tập thể thanh niên trí thức này, bởi vì ở gần để dễ hỏi chuyện.
Nhưng cũng chính là vì đổi thành Đặng Tường Kiệt giảng đề nên Trần Tùng không tới nữa, anh ta không đội trời chung với Đặng Tường Kiệt.
Mã Quyên cũng không tới, cô ta yêu Đặng Tường Kiệt như vậy, nhưng Đặng Tường Kiệt lại đẩy cô ta cho tên khốn nạn anh tư Trần kia, anh ta là một người đàn ông không có lương tâm.
Cô ta hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, sao có thể bằng lòng tới nghe anh ta giảng đề chứ!
Hơn nữa nơi nào mà có anh ta thì sẽ có Dương Nhược Tình, cô ta cũng không kiên nhẫn nhìn cái khuôn mặt người thắng đắc ý dào dạt kia của Dương Nhược Tình!
Nhưng cô ta thật sự có rất nhiều chỗ không hiểu, bởi vì từ khi xuống nông thôn tới nay đã lâu cô ta không động đến sách vở, không nói các điểm kiến thức, ngay cả một ít chữ bọn họ nhìn còn thấy xa lạ.
Cũng may còn có Sở Sương và Hứa Nhã có thể hỏi được.
Trước kia quan hệ của cô ta và các cô ấy không thân thiết, nhưng cũng không có thù hận gì, cho nên cô ta đã chạy tới hỏi họ.
Trần Tùng thì tìm Đổng Kiến để hỏi, hận không thể một ngày hai mươi tư giờ ở bên Đổng Kiến, khiến cho Đổng Kiến thấy rất phiền phức, cuối cùng Đổng Kiến đi thẳng đến chỗ công xã để hỗ trợ sửa sang lại một ít văn kiện, lúc này mới được yên tĩnh.
Trần Tùng không có cách nào đành đi tìm thanh niên trí thức Tiền và các thanh niên trí thức mới tới để hỏi về các điểm kiến thức,bởi vì mới vừa học xong đã xuống nông thôn nên những thanh niên trí thức mới tới này vẫn còn nhớ rõ không ít điểm kiến thức, ngược lại họ cũng bằng lòng chia sẻ.
Chỉ là dù sao cũng không học được nhiều bằng thời điểm Đổng Kiến giảng bài cho anh ta.
Anh ta cực kỳ hoài nghi, Đặng Tường Kiệt chính là cố ý!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-229.html.]
Nhưng còn có thể như thế nào, Trần Tùng chỉ có thể chuyên tâm học tập.
Tình cảnh của anh ta là còn tốt, dù sao cả nhà vợ của anh ta đều nâng niu anh ta, cung phụng anh ta, ngoại trừ học tập cho giỏi thì không phải lo lắng thêm gì.
Nhưng Mã Quyên thì không có đãi ngộ như vậy.
Mỗi ngày anh tư Trần đều cãi nhau với cô ta, bởi vì chuyện gì cô ta cũng không làm mà chỉ học tập, còn cả đứa bé cứ kêu khóc suốt, hoàn toàn không có lúc nào yên tĩnh, chỉ ở trong một cái nhà như thế đã đủ cảm thấy phiền rồi, càng đừng nói đến học tập!
Mã Quyên cảm thấy cứ thế này thì không được, cứ tiếp tục như thế chắc chắn cô ta sẽ không thi được đại học.
Cho nên ban đêm cô ta đã dùng thủ đoạn khiến cho anh tư Trần thoải mái một phen, hơn nữa còn nói lời ngon tiếng ngọt với anh tư Trần, nói với anh ta rằng nếu cô ta thi đậu đại học, đến lúc đó sẽ dẫn anh ta và con trai đi vào đại học với mình, tỏ vẻ về sau ngày lành còn dài.
Anh tư Trần sung sướng xong rồi thì căn bản không để lời nói của cô ta ở trong lòng: “Cô nên từ bỏ đi thôi, chỉ dựa vào cái ngữ cô thì có thể đậu được đại học sao? Như Nhược Tình thì còn được.”
“Dương Nhược Tình đã lấy Đặng Tường Kiệt rồi, mãi cho đến bây giờ anh vẫn còn đang mơ ước nhớ thương cô ta à?” Mã Quyên có chút không thể tưởng tượng nổi.
Sức hấp dẫn của con tiện nhân Dương Nhược Tình kia thật sự lớn như vậy sao?
Không phải là anh tư Trần mơ ước, nhưng ở trong lòng anh ta, người đó vĩnh viễn là ánh trăng sáng trong lòng.
“Cô thì biết cái gì.” Anh tư Trần liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi cũng khuyên cô tốt nhất nên từ bỏ hi vọng đi, dù cô có thi đậu đại học cũng vô dụng!”
Anh ta sẽ không để cho cô ta đi đọc đại học, hạng người như Mã Quyên, đi lên đại học rồi còn trở về hay sao? Chuyện này có nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
Mã Quyên tức giận gần chết, anh tư Trần mặc kệ cô ta, không bao lâu đã ngủ rồi.
Nhìn anh tư Trần như vậy, thậm chí trong lòng Mã Quyên còn nảy sinh ra ý nghĩ vô cùng đáng sợ, cô ta cực kỳ thù hận người đàn ông này!
Nhưng mà cô ta không thể xúc động, bởi vì như vậy thì cô ta cũng không trốn thoát, đây chẳng phải kéo cả chính mình vào vũng bùn hay sao!
Lại nghĩ đến việc bản thân mình đi đến bước này, đều là bởi vì Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình trả thù cô ta.
Lần trả thù này của bọn họ thật quá tàn nhẫn!
Cô ta nhất định phải thi đại học, cô ta nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này, rời khỏi tên ma quỷ anh tư Trần này và cả hố lửa như nhà họ Trần nữa!
Thời gian cứ thế trôi đi khi các thanh niên trí thức đang hừng hực khí thế học tập.
Tháng mười một nhanh chóng qua đi, trong nháy mắt đã tiến vào tháng mười hai.
Tuy rằng còn chưa có tuyết rơi, nhưng tháng mười hai cũng đã rất lạnh, gió lạnh không ngừng thổi qua đây, thời điểm buổi sáng thức dậy, đều có thể nhìn thấy vụn băng ở góc tường.
“Trời lạnh như thế, đến lúc đó đi thi chẳng phải tay sẽ đông cứng hay sao.” Mợ út không nhịn được mà nói.
Cậu út Cố đã đi về nhà, ông ấy đã ở trong nhà cháu ngoại mười ngày rồi mới trở về.
“Không sao cả, đến lúc đó bảo vợ cháu mang bình nước nóng theo.” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu cười: “Trên đường có thể cầm ấm tay, chờ đến trường thi thì không được.”
Sau khi vào trường thi, ngoại trừ cho phép mang giấy đăng ký thi ra thì chỉ được mang theo bút, còn những thứ khác đều không thể mang vào được.
Hai ngày là ngày mười và ngày mười một tháng mười hai chính là thời gian diễn ra cuộc thi của bọn họ.
Sau khi tất cả thí sinh liều mạng học tập hơn một tháng, chính là để tỏa sáng rực rỡ ở trong thời gian hai ngày này.
Hai ngày này thật đúng là không dễ dàng.
Bởi vì nguyên nhân trường thi thiết lập ở trong trường học của huyện, những người như các cô lại không có nơi ở trong thành phố, cho nên hơn ba giờ sáng chưa đến bốn giờ họ đã phải ra ngoài rồi.
Buổi sáng là tám giờ rưỡi bắt đầu cuộc thi, còn phải vào trường thi trước nửa giờ, nói cách khác, bọn họ phải tập trung ở địa điểm thi là trường trung học trước tám giờ.
Tuy rằng khoảng cách từ đại đội Ngưu Mông đến huyện thành không gần, nhưng mà buổi sáng mỗi ngày bọn họ đều kịp thời tới địa điểm thi.
Khác với đám người Đổng Kiến ngồi xe lừa của chú Đào vào thành phố, Bạch Minh Châu thì ngồi Đại Kim Lộc của Chu Lâm để vào thành phố đi thi.
Cô ngồi ở phía sau, trong tay còn cầm cái bình nước nóng, mặc cho nhiệt độ buổi sáng thấp bao nhiêu, thời tiết lạnh bao nhiêu, đều không thể khiến cô bị lạnh được.
Còn Chu Lâm thì đang ngồi ở phía trước làm lái xe cho cô, đạp Đại Kim Lộc nhanh chóng đi vào trong thành phố.
Chờ sau khi đến huyện thành rồi, chuyện đầu tiên anh làm chính là xem đồng hồ nhìn thời gian.