Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 220

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:46:39
Lượt xem: 212

Đâu Đâu và Đô Đô cầm bao lì xì thì miệng giống như lau mật, không chỉ nói lời cảm ơn, còn không ngừng nói lời may mắn, nhưng Chu Lâm và Bạch Minh Châu lại không hề dạy bọn chúng như thế.

“Chúng con hỏi bà nội ấy, bà nội bảo nhận lì xì của người ta thì phải nói những lời tốt đẹp!” Hai anh em nói.

Bạch Minh Châu cảm thấy buồn cười, sao cô lại sinh ra những đứa con trai xảo quyệt như thế chứ?

Bé ba và bé tư cũng học theo hai người anh lớn, nhìn thấy bao lì xì thì đôi mắt tỏa sáng, người ta cho bọn chúng bao lì xì thì chúng sẽ nói tiếng cảm ơn với người ta, sau đó mới nhận rồi cất đi.

Mang theo mấy đứa bé này ra ngoài đều không lo bị thiệt.

Lúc trước cho người khác bao lì xì toàn thiệt thòi, nhưng mấy năm nay thật đúng là năm sau vượt năm trước, hoàn toàn không cần có lo lắng này, bốn đứa con trai ở đây mà.

Ăn xong cơm tất niên, thấy thời gian đã không còn sớm, Chu Lâm và Bạch Minh Châu lập tức ôm bé ba và bé tư, lại dắt theo Đâu Đâu và Đô Đô, một nhà sáu người đi ra ngoài để chúc tết hàng xóm và người trong thôn.

Lý Phong Thu và chị dâu Lý cười tiếp đón bọn họ vào nhà, nhưng Chu Lâm và Bạch Minh Châu không tiến vào, bởi vì còn phải đi nhà khác chúc tết nữa.

Bọn họ trò chuyện với nhau vài câu rồi mang theo bọn nhỏ đến nhà họ Trương.

Sau đó đi qua nhà của Lý Thái Sơn, còn đến nhà Lý Đại Sơn cùng với nhà của chú Đào nữa, cuối cùng mới đến nhà ông đội trưởng để chúc tết ông ấy.

Đi chúc tết hết những nhà có quen biết và qua lại với nhau xong, Chu Lâm và Bạch Minh Châu mới mang theo bốn đứa trẻ về nhà.

Đưa ra không ít bao lì xì, cũng thu hồi được không ít bao lì xì, nhưng mỗi cái bao lì xì đều là một xu hai xu, coi như tượng trưng cầu may mắn thôi.

Ngay sau khi bọn họ trở về, Lý Thái Sơn đã ôm con trai nhỏ Lý Dư đến đây, con trai lớn Lý Đa cũng đi theo phía sau, cùng nhau đến.

Bạch Minh Châu đưa cho Lý Dư một miếng bánh ngọt để ăn, bốc cho Lý Đa một nắm kẹo sữa bánh ngọt gì đó, làm cho cậu bé rất vui vẻ.

“Chị dâu, chị đừng đưa cho nó nhiều như vậy.” Lý Thái Sơn cười nói.

“Giữ lại từ từ ăn.” Bạch Minh Châu cười.

Bố con bọn họ ngồi ở bên này một lúc rồi đi về nhà, Chu Tam Đản sang đây chúc tết.

Chỉ có một mình Chu Tam Đản tới, Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha không tới, trước đó tới là bởi vì có bao lì xì, cho nên sang đây khéo léo nói vài câu chúc mừng năm mới, hiện tại cậu mợ giỏi sinh con như vậy, nhân khẩu nhiều hơn so với nhà hai cô bé, các cô bé còn tới đây để làm gì?

Nhưng Chu Tam Đản vẫn đến đây.

Chu Lâm cùng người cháu trai này ngồi xuống uống trà nói chuyện: “Sang năm đã thêm một tuổi rồi, phải đến trường học tập cho giỏi.”

Bạch Minh Châu cũng cổ vũ cậu bé rất nhiều: “Nghe cô giáo Hứa nói, thành tích của cháu rất tốt, phải tiếp tục phát huy.”

Chu Tam Đản ngượng ngùng gật gật đầu.

Ở bên này đã chúc tết rồi thì cậu bé đi sang nhà họ hàng khác chúc tết, nhưng cũng không có thân thích gì khác, chỉ còn nhà họ Trương mà thôi.

Bởi vì Cố Quảng Thu cũng là chú họ của cậu bé.

Trước đó hai vợ chồng anh cả Chu và chị dâu cả Chu muốn đi thân cận với bên phía nhà họ Trương, nhưng bọn họ không phải người ngu, cũng cảm nhận được nhà họ Trương không được nhiệt tình cho lắm.

Sau đó thì dứt khoát lười đến đây mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, quyết định không đi nữa.

Chuyện ăn tết chúc tết đã được Chu Tam Đản tiếp nhận hết, tự cậu bé tới chúc tết, cha mẹ cậu bé cũng không nói với cậu bé việc này.

Chu Lâm và Bạch Minh Châu cũng hài lòng đối với việc Chu Tam Đản hiểu chuyện.

Không trách những lúc mợ út ở bên này cũng sẽ chăm sóc đứa nhỏ này thêm một chút.

Chu Tam Đản đã bắt đầu chèo chống việc các mối quan hệ tới lui của nhà anh cả, nhưng hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô còn chưa tới tuổi đó.

Bọn chúng đã chia xong hết các bao lì xì rồi.

Bao lì xì của bé ba bé tư thì trả lại cho cha mẹ, nhưng bọn chúng thì tự mình thu.

Bây giờ chúng đều đã biết tính toán rồi, đều có thể đếm từ một đếm tới một trăm rất rõ ràng, Đâu Đâu còn nhanh hơn một chút so với Đô Đô, có thể đếm tới một trăm hai mươi.

Đếm chút tiền ấy vẫn rất dễ dàng.

Sau khi đếm xong thì bọn chúng cất một nửa tiền vào hộp gỗ của mình, muốn giữ lại sau đó từ từ tiêu, mua viên bi thủy tinh hay truyện tranh trẻ em để xem.

Còn một nửa số tiền còn lại, bọn chúng chuẩn bị cầm đi mua pháo.

Ở bên phía công xã có bán, bọn nhỏ sẽ kết bè kết đội đi mua, sau đó lấy về trong thôn để đốt pháo.

Bọn chúng cũng phải đi mua.

“Đâu Đâu Đô Đô, hai đứa xong chưa.”

Không lâu sau, Mãn Thương Mãn Khố, con trai của chị Đại Sơn và con trai của vợ Ngõa Phiến, bọn nhỏ lớn lớn bé bé đi cùng nhau, đều tới tìm bọn chúng cùng đi.

“Đây đây.” Hai anh em gọi cả Sư Tử.

Một đám trẻ con cứ hi hi ha ha mà đi mua pháo như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-220.html.]

Trẻ nhỏ chơi pháo sẽ có nguy hiểm, nhưng Bạch Minh Châu sẽ không ngăn cản tất cả mọi chuyện.

Bởi vì đây là thời thơ ấu thuộc về bọn chúng, cái này không cho cái kia không cho, vậy thì không nuôi ra được đứa trẻ tốt.

Đặc biệt còn có Chu Lâm đang dạy bọn chúng chơi, thật ra không cần cô lo lắng nhiều.

Trong lúc bọn nhỏ đang chơi, Lý Thái Sơn đã tự mình sang đây, tối hôm nay chính là ba mươi tết, anh ta đặc biệt lại đây tìm anh Lâm nhà mình để tán gẫu.

Chu Lâm và Lý Thái Sơn đi sang phòng phía tây uống trà.

Lý Thái Sơn uống trà vẫn rất cảm thán, trước đó anh ta chỉ muốn ăn bám đến già.

Kết quả không biết từ lúc nào đã biến thành thanh niên tốt kiên định chịu khó đi làm?

“Cậu tự vui thầm đi, nếu vẫn sống giống như trước kia thì bây giờ cậu đang vào chung chỗ với Vương Nhị Anh rồi.” Chu Lâm nói.

“Anh Lâm, anh đừng có nói mấy lời đen đủi như thế, em đã không đi đánh bạc với anh ta từ lâu rồi.”

Chu Lâm lại hỏi: “Chỉ là tụ tập đánh bạc, theo lý thuyết cũng không nặng lắm, cậu xem những người khác đều thả ra, sao anh ta còn không được thả ra?”

Mấy ngày trước những người năm ngoái bị anh hai Niên tố cáo đã được thả ra để về ăn tết, hầu như tất cả người trong số đó đã về, nhưng duy nhất Vương Nhị Anh là không trở về.

Nhắc đến cái này, Lý Thái Sơn tức khắc có tinh thần: “Sợ là Vương Nhị Anh không ra được, sợ là phải ở trong tù cả đời!”

“Tình huống gì vậy?” Chu Lâm sửng sốt.

Tin tức của Lý Thái Sơn rất nhanh nhạy, việc này cậu ta cũng là nghe mẹ mình nói: “Không biết ông Vương và bà Vương nhận làm một chuyện từ khi nào, lòng cũng tàn nhẫn, thu tiền rồi đồng ý để cho Vương Nhị Anh đi chịu tội thay người khác.”

“Giống như tôi trước kia hay sao?” Chu Lâm nghe vậy thì hỏi.

“Không giống đâu, lúc trước anh Lâm chỉ phải đi vào tù có hai năm. Còn về Vương Nhị Anh này, em nghe nói là ngồi tù đến mục xương còn là nhẹ, có lẽ còn phải……”

Phần sau đó Lý Thái Sơn không nói, nhưng đã làm một cái động tác tay ở trên trán.

Chu Lâm trầm mặc.

Lý Thái Sơn thở dài: “Tuy rằng đúng là Vương Nhị Anh không nên thân, không phải kẻ tốt lành gì, nhưng mà hai vợ chồng già nhà họ Vương cũng thật là tàn nhẫn, em nghe nói hình như là nhận tận năm trăm đồng rồi, nên mới thế……”

“Không nói đến anh ta nữa.”

Lý Thái Sơn lại tự mình lắc đầu, dù sao cũng đã lớn lên cùng nhau, trước kia quan hệ của anh ta và Vương Nhị Anh thật đúng là rất tốt, nhưng cuối cùng Vương Nhị Anh không đi trên đường ngay thẳng theo anh Lâm.

“Anh Lâm, anh nói xem cuộc sống này của chúng ta đến lúc nào mới có thể qua đi, bây giờ em nằm mơ cũng không nghĩ ra được, tới lúc nào thì có thể sống cuộc sống chỉ cần nằm cũng có cơm ăn đây?” Lý Thái Sơn lại không nghiêm chỉnh nằm luôn xuống ván giường, bắt đầu gào lên.

Chu Lâm rót cho anh ta một ly trà: “Cái này chẳng phải đơn giản hay sao, chờ hai anh em Đa Dư lớn lên là được rồi.”

“Chờ hai đứa nhóc kia lớn lên cũng không biết đến ngày tháng năm nào, cứ tiếp tục như thế, em sợ em không sống được đến khi đó mất.”

Chu Lâm cười lên: “Đang Tết nhất nói nhảm cái gì vậy. Hơn nữa tôi cũng chưa kêu mệt mỏi, cậu còn kêu cái gì.”

“Anh Lâm, anh có chị dâu đương nhiên không mệt mỏi, mỗi ngày đều có đồ ăn tốt như vậy, vợ em thì sinh hoạt tiết kiệm, luyến tiếc không dám ăn.”

“Chờ qua mấy ngày đầu năm, đến lúc đó lại vào núi một chuyến, đi chuẩn bị đồ ăn ngon bồi bổ cho cậu.” Chu Lâm nói.

Lý Thái Sơn lập tức nói: “Được được được, qua đầu năm đi luôn, trên người em toàn là xương sườn rồi, muốn tìm thêm thịt để bồi bổ cho dạ dày!”

Thật ra điều kiện trong nhà của Lý Thái Sơn cũng tính là dạng đặc biệt tốt, có điều mẹ của Thái Sơn sống rất tiết kiệm.

Kim Tiểu Linh sống cũng tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ y như thế, tuy rằng Lý Thái Sơn có thể ăn no được bảy tám phần, thật sự không bị đói, nhưng không được ăn thức ăn mặn gì khác.

Đàn ông tuổi này nếu không ăn thịt, chỉ ăn lương thực thì ăn no mà có thể phát triển thêm sao?

Giống Chu Lâm, từ mùa đông tới nay, thật sự chưa từng dừng thức ăn mặn.

Cho nên anh được bồi bổ đến mức khí sắc hồng hào, tinh thần no đủ.

Hơn nữa lại không cần làm việc, sức lực cũng không biết dùng ở đâu, hàng đêm đều phải tìm vợ để giải tỏa, thế cho nên bây giờ đã bị vợ ghét bỏ rồi.

Mà những người khác thì không như vậy, dù sao đều là người sống đặc biệt tiết kiệm.

Chu Lâm và Lý Thái Sơn nói chuyện, Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai bận việc xong cũng mang theo hai anh em Niên Sinh và Lâm Lâm sang bên này tán gẫu.

“Đến thời điểm đầu năm chúng ta đi qua thăm cậu út và mợ út, nếu đầu năm sau không có tuyết rơi, chúng ta đi vào núi một chuyến nhé?” Chu Lâm nói với Cố Quảng Thu.

Đương nhiên Cố Quảng Thu không ý kiến gì.

Không lâu sau, chị dâu Lý và Lý Phong Thu, còn có Lý Đại Sơn và chị Đại Sơn cũng đều sang đây ngồi trong nhà, trong lúc nhất thời cả nhà đã náo nhiệt hẳn lên.

Đám người Lý Phong Thu đều cảm thấy hẳn là Chu Lâm nên mở rộng cái nhà này mới được.

Bốn đứa con trai cơ mà, nếu nhà này không mở rộng ra thì sau đó sẽ không đủ chỗ ở nữa.

“Chúng tôi đang tích cóp tiền, đến lúc đó nếu có tiền thì chỉ cần một lần xây luôn một cái nhà ngói, cũng đỡ phải giày vò qua lại nhiều.” Bạch Minh Châu cười nói.

Loading...