Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 187

Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:49:14
Lượt xem: 258

Nhưng mà chị dâu cả, chị dâu hai và chị dâu ba nhà họ Trần đều rất bất mãn với chuyện tách ra ở riêng này!

“Dựa vào đâu mà phải chia đều số tiền này, hai vợ chồng nhà thằng tư đã làm việc gì? Kiếm tiền bao giờ? Bây giờ tách ra ở riêng thế mà bọn họ lại có thể được chia tiền bằng với chúng ta!” Chị dâu cả nhà họ Trần lập tức nói.

Chị dâu hai và chị dâu ba nhà họ Trần cũng đồng ý.

Sau khi người em dâu Mã Quyên này vào cửa thì ỷ vào chuyện mình mang thai ngày nào cũng kêu đau đầu váng óc, chưa từng xuống ruộng bao giờ, nhưng mẹ chồng của các chị ấy lại cố tình thích người con dâu là thanh niên trí thức này!

Coi như cái này có thể nhẫn nhịn, nhưng em chồng như anh tư Trần thì sao?

Đã bao nhiêu tuổi rồi, kết quả còn phải dựa vào cả nhà để nuôi sống, cũng không phải người đứng đắn!

Bây giờ tách ra ở riêng, dựa vào cái gì mà anh ta còn có thể được chia bằng số tiền với nhà các chị, như thế không công bằng!

Nhưng ông Trần và bà Trần vẫn rất thiên vị đứa con út như anh tư Trần, cho nên cứ quyết định như thế.

Điều này không thể nghi ngờ là đã khiến cho ba đứa con trai khác rất không vừa lòng.

Mà các chị dâu nhà họ Trần cũng vô cùng tức giận, cũng quyết định dọn ra ngoài, dù sao đất nền đã xin từ lâu rồi, trực tiếp đi nơi khác xây bếp lò!

Chuyện nhà họ Trần tách ra ở riêng cũng gây huyên náo không nhỏ ở bên ngoài, không ít người đang chỉ trích ông Trần và bà Trần đã thật sự phân chia không công bằng.

Nhưng mặc kệ người ta nói như thế nào, Mã Quyên thân là con dâu của nhà họ Trần, trong tay đã nắm chặt một trăm đồng tiền này!

Anh tư Trần không muốn cho cô ta quản, nhưng cô ta ỷ vào cái bụng đòi c.h.ế.t đòi sống, cuối cùng do bà Trần làm chủ giao cho cô ta bảo quản mới ngừng nghỉ.

Chuyện này làm cho anh tư Trần hận không thể bóp c.h.ế.t cô ta, nhưng cô ta cho rằng anh ta không có cách nào lấy được tiền sao?!

Đến nhà họ Trần còn muốn hưởng những ngày an lành, không có cửa đó đâu!

Nhưng mà Chu Lâm không có hứng thú với chuyện nhà họ Trần, anh đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài cửa phòng sinh của bệnh viện huyện!

“Anh Lâm, anh đừng nóng ruột, chị dâu là người có phúc lớn, khi trước cũng đã sinh Đâu Đâu và Đô Đô rồi, lần này chắc chắn cũng sẽ bình an vô sự thôi.”

Lý Thái Sơn an ủi Chu Lâm xong, ngồi ở bên cạnh ăn nốt số trái cây đóng hộp mà anh Lâm mua cho bà mình ăn còn thừa.

Chu Lâm không nói gì, ngồi ngoài phòng sinh mỏi mắt ngóng trông.

Lý Thái Sơn ăn hết số trái cây đóng hộp còn lại, chùi miệng, nhìn sang anh Lâm.

Mặc dù anh ta cũng biết là anh Lâm sốt ruột nhưng chuyện này anh ta cũng chẳng giúp được gì cả, chỉ còn nước cũng ngồi nhìn về phía phòng sinh.

Trong phòng sinh.

Bạch Minh Châu đang cố gắng hít thở đều đặn.

Trước khi sinh, cô còn từng nghĩ không biết liệu mình có sinh trúng vào thời điểm gieo trồng vụ hè hay không.

Nếu lỡ trùng thì đành phải bảo Chu Lâm nghỉ làm, bởi vì cô đi sinh con nhất định phải có Chu Lâm đi cùng cô tới bệnh viện mới được.

Dù cho anh không thể giúp đỡ gì trong việc sinh nở nhưng có anh ngồi ở ngoài cô mới yên tâm.

May mà tụi nhóc trong bụng cô rất ngoan ngoãn. Nửa tháng sau khi gieo trồng xong vụ hè, đúng lúc Chu Lâm đang có thời gian rảnh thì cô mới trở dạ.

Bà Lý ngồi bên cạnh nói chuyện với cô: “Bà sống tới ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng thấy trường hợp nào như con, đúng là sống lâu mới biết sự đời.”

Mang thai lần đầu sinh đôi, mang thai lần hai cũng vẫn sinh đôi, đúng là ngần này tuổi rồi bà Lý mới gặp chuyện này lần đầu.

Có điều, bà Lý cho rằng Bạch Minh Châu như vậy là rất có phúc, cực kỳ có phúc.

Hai năm nay, t tá trưởng là y tá ngày xưa đỡ đẻ cho Bạch Minh Châu mới được thăng chức.

Cô ấy nói: “Đúng vậy, tôi làm việc ở bệnh viện, ngày nào cũng có thai phụ tới sinh con nhưng bao nhiêu năm nay tôi chỉ mới đỡ đẻ sinh đôi hai lần, lại đều là cô.”

Nói vậy không phải là chưa từng có ai sinh đôi, thị trấn lớn như vậy, vẫn có một số ca sinh đôi nhất định, chẳng qua tình cờ là y tá trưởng đều không đỡ đẻ cho họ mà là đồng nghiệp trực ca đó làm.

Bạch Minh Châu cười, có điều cơn đau tiếp theo nhanh chóng kéo tới, cô không nói gì, tập trung hít thở theo cách bà Lý dạy.

Sau khi cơn đau này qua đi, bà Lý lập tức kiểm tra cho cô: “Sắp rồi, có kinh nghiệm sinh lần đầu rồi, lần này con sẽ sinh nhanh thôi!”

Y tá trưởng biết vẫn còn chưa sinh được ngay nên đi kiểm tra các phòng khác trước.

Bọn họ làm y tá cũng rất bận.

Vừa nhìn thấy y tá trưởng đi ra, Chu Lâm vội vàng chạy lại đưa hộp trái cây cho cô ấy: “Y tá trưởng, cô mệt rồi phải không, ăn chút trái cây đóng hộp bồi bổ đi.”

Y tá trưởng cười nói: “Chúng tôi không nhận bất kỳ thứ gì của nhân dân.” Nói rồi, cô ấy đẩy trả hộp trái cây lại.

Cả hai lần sinh nở của Bạch Minh Châu đều là sinh đôi, cũng đều là y tá trưởng đỡ đẻ, dù thế nào cô ấy cũng phải bảo vệ mẹ và bé bình an vô sự!

Bởi vì đây sẽ là một chuyện cực kỳ huy hoàng trong sơ yếu lý lịch của cô ấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-187.html.]

“Tôi biết cô là y tá tốt, đây chỉ là một chút tấm lòng của tôi thôi.” Chu Lâm đưa lại cho cô ấy.

Y tá trưởng lắc đầu, không cần Chu Lâm hỏi đã nói luôn: “Tình hình của vợ cậu rất ổn định nhưng hiện tại chỉ mới mở được một đốt ngón tay thôi, còn phải đợi thêm, tôi đi kiểm tra tình hình sản phụ ở các phòng khác xong lại quay lại.”

Nói xong, y tá trưởng đi luôn.

Chu Lâm thở phào nhẹ nhõm.

“Anh Lâm, có bà tôi ở đây, anh không tin ai chẳng lẽ lại không tin bà tôi hay sao?” Lý Thái Sơn an ủi, anh ta cảm thấy anh Lâm quá sốt ruột.

E là chị dâu ở trong phòng cũng bị căng thẳng lây theo anh Lâm, mà đây có phải lần đầu tiên sinh nở đâu cơ chứ.

Chu Lâm không để ý tới Lý Thái Sơn, anh bảo Lý Thái Sơn cầm hộp trái cây qua chỗ khác ngồi.

Chẳng bao lâu sau, y tá trưởng quay lại, nói với Bạch Minh Châu: “Chồng cô căng thẳng quá, tôi vừa đi ra ngoài là cậu ấy nhét ngay hộp trái cây cho tôi, sợ tôi không tận tâm.”

Bạch Minh Châu vốn đang rất đau nhưng nghe kể như vậy, khóe môi cô vẫn không nhịn được nhoẻn cười.

Bà Lý nói với y tá trưởng: “Nếu hỏi trong thôn chúng tôi ai thương vợ nhất thì ngoài Chu Lâm ra không thể là ai khác.”

Y tá trưởng cười gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy. Lúc trước, có một sản phụ tới đây sinh con, chồng cô ấy đi đánh nhau với người ta, hại cô ấy tức quá sinh non! Phụ nữ chúng ta lấy đúng chồng và lấy không đúng chồng quả là khác nhau một trời một vực.”

“Đúng vậy, mặc dù quan trọng nhất vẫn là bản thân mình phải có bản lĩnh nhưng nếu lấy đúng chồng thì sẽ có người quan tâm tri kỷ, còn nếu lấy sai người thì mình lại phải làm trâu làm ngựa, đi làm ở ngoài về còn phải lo chuyện ăn uống ngủ nghỉ cho cả nhà, cuộc sống chẳng có hy vọng gì cả.” Bà Lý nói.

Y tá trưởng cũng được dịp kể lể: “Đúng vậy, tôi thì còn đỡ chứ cô hàng xóm chơi với tôi từ nhỏ đến lớn thì khổ lắm luôn, tôi là người ngoài đứng xem thôi mà cũng thấy khổ giùm cho người ta. Lúc trước, cha mẹ cô ấy đã phản đối chuyện cưới xin này rồi nhưng cô ấy vẫn mù quáng khăng khăng lấy bằng được.”

“Với kinh nghiệm của bà già này, cậu nào mà bị người lớn nhận xét là không được thì tám, chín phần mười cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì.” Bà Lý nói.

Y tá trưởng gật đầu, sau đó lại thấy hơi buồn cười: “Hồi đó chồng tôi được cha mẹ khen lắm nhưng tôi lại không hài lòng, chẳng qua cha mẹ bảo thì con phải nghe nên tôi mới cưới anh ấy, không ngờ cưới xong thấy cũng tốt thật.”

Hai người trò chuyện với nhau, Bạch Minh Châu ít nhiều bị di dời sự chú ý nhưng bà Lý vẫn không quên kiểm tra cho cô.

Tốc độ chuyển dạ lần này của Bạch Minh Châu nhanh hơn lần trước nhiều. Chiều tối mới lên thị trấn mà hơn mười giờ tối đã sinh rồi.

Khi tiếng khóc oe oe vang lên trong phòng sinh, Chu Lâm rất kích động.

“Sinh rồi, sinh rồi, anh Lâm, chị dâu sinh rồi!” Lý Thái Sơn phấn khởi nói.

“Vẫn còn một đứa nữa.” Chu Lâm vẫn còn nhớ chuyện này.

Đứa thứ hai cũng nhanh chóng chào đời. Khoảng mười phút sau, tiếng trẻ con khóc lại vang lên.

Mặc dù là sinh đôi, chênh nhau mười phút nhưng canh giờ không giống nhau.

Một nhóc sinh giờ Hợi, một nhóc sinh giờ Tý, tình hình giống như Đâu Đâu và Đô Đô.

Hai cặp sinh đôi, bốn ngày sinh tháng đẻ.

Bà Lý cùng y tá trưởng thu xếp ổn thỏa cho Bạch Minh Châu và bé xong rồi mới đi ra ngoài báo tin vui.

“Bà, chị dâu sinh con trai hay con gái?” Lý Thái Sơn hỏi ngay.

“Hai thằng cu, chúc mừng con lại có thêm hai cậu con trai.” Bà cụ cười bảo với Chu Lâm.

“Lại thêm hai thằng cu nữa à?” Lý Thái Sơn rất kích động.

Bà Lý gật đầu, đúng là có phúc, lần trước đã sinh được hai cậu con trai, lần này lại thêm hai cậu con trai nữa là thành bốn cậu con trai, ai mà chẳng phải khen một câu có phúc kia chứ?

Vì là con trai nên một người đang ngóng có con gái như Chu Lâm hơi hụt hẫng một chút nhưng nhớ tới tình hình của vợ, anh lại hỏi: “Bà Lý, vợ cháu thế nào?”

“Vợ cháu ổn, bà vừa mới đút cháo đường nâu cho con bé ăn, con bé ăn ngon miệng lắm.” Bà Lý nói.

Chu Lâm nghe vậy mới yên tâm, bảo Lý Thái Sơn dìu bà mình đi nghỉ ngơi.

Bà Lý lớn tuổi nên đúng là cũng hơi mệt, tinh thần hơi uể oải, eo hơi mỏi.

“Đúng là sức khỏe năm sau thua năm trước.” Bà Lý bùi ngùi nói.

Hai năm trước bà ấy cũng theo đỡ đẻ từ đầu tới cuối, mặc dù mệt nhưng không mệt đến như thế này, lần này bà ấy thực sự thấy cần phải nghỉ ngơi.

“Vợ à, em vất vả rồi.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Bạch Minh Châu và Chu Lâm, anh không nhịn được hôn vợ mình một cái.

Lúc này, Bạch Minh Châu rất có tinh thần, cô còn thấy hơi buồn cười nữa. Cô bảo với Chu Lâm: “Không có con gái rồi.”

Ai mà ngờ được cô chỉ thuận miệng nói với em họ vậy thì sinh đôi đi, vậy là em họ cho cô nhất định toàn sinh đôi con trai, thực ra cũng có thể sinh cả con gái nữa mà.

Giờ thì hay rồi, chồng cô đã thắt ống dẫn tinh rồi, không có con gái trở thành nỗi tiếc nuối cả đời luôn.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Bạch Minh Châu vẫn rất bình tĩnh.

Loading...