Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:37:11
Lượt xem: 258
Bởi vì đây là con gái của ông ấy, ông ấy có thể giúp đỡ một chút, nhưng đám con trai và con dâu thì không có nghĩa vụ này, bọn họ không cho thì ông ấy cũng không trách.
Thật sự là cô con gái này không biết cách làm người, mà cho dù bây giờ có biết thì sợ là trong lòng vẫn còn ôm oán giận.
Đúng là trong lòng Lý Tiểu Lệ tràn đầy oán giận.
Cô ta còn rất có cốt khí, không cần tiền, xoay người liền đi, bỏ luôn nhà mẹ đẻ này!
Vẫn là thím Tôn cầm tiền đuổi theo con gái ra ngoài: “Lệ Lệ, Lệ Lệ con chờ mẹ.”
Lý Tiểu Lệ khóc ròng, nói: “Mẹ, đây là cha ruột của con sao, mẹ nói cho con biết đi, có phải con là được nhặt về nuôi không?”
Những lời như vậy mà là lời của cha ruột hay sao?
Thím Tôn mắng: “Con đừng để ý đến lão già c.h.ế.t tiệt đó, từ trước đến nay ông ấy đều là cái đức hạnh đó!”
Lý Tiểu Lệ khóc vô cùng thương tâm: “Nhưng mà mẹ ơi, bọn Lý Đại Hải không cho con vay một xu nào, làm sao mà con xây nhà ngói được? Con không thể ở trong ngôi nhà chung đó nữa, mấy chị em dâu kia của con liên hợp với nhau để chèn ép con!”
Cô ta gọi thẳng cả họ lẫn tên của anh cả mình ra.
Nhưng mà cô ta đã thực sự tức giận rồi.
Cô ta chính là em gái ruột mà, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, sao có thể không cho cô ta vay một xu nào cả chứ?
Nếu cô ta có cách khác thì sao phải về nhà mẹ đẻ để vay tiền kia chứ?
Chỉ vì cô ta mới sinh con, không đi làm công được, chỉ vì cô ta bận chăm con nên cũng không thể làm được việc nhà, kết quả là những người chị em dâu đó liền gây chuyện.
Hôm nay nói vài câu khó nghe để cho cô ta khó chịu, ngày mai lại lấy cơ để gây khó dễ rồi cãi nhau với cô ta.
Lúc nhà mẹ đẻ tặng đồ đến cho cô ta thì con của bọn họ cũng được ăn theo, kết quả là đều cho một đám vô ơn ăn rồi!
Còn không phải cô ta chỉ không có công điểm thôi sao, làm gì đến nỗi phải bày trò quái gở ghê tởm như thế chứ!
Còn cả mẹ chồng của cô ta nữa chứ, đúng là một bà mẹ chồng tai quái!
Lúc mẹ cô ta tặng đồ đến thì cười ha hả, nếu không tặng gì thì la mắng quát tháo cô ta, bắt cô ta làm cái này làm cái kia, không lúc nào được yên ổn!
Cho nên lần này chia nhà, cô ta rất là vui sướng.
Cô ta chạy thẳng đến nhà mẹ đẻ, tưởng có thể kiếm được một số tiền để xây một ngôi nhà mái ngói sáng sủa, đến lúc đó xem mẹ chồng và đám chị em dâu của cô ta có thèm c.h.ế.t đi được không!
Kết quả không như mong muốn, không mượn được một xu nào từ tay các anh trai và chị dâu!
Lý Tiểu Lệ chảy nước mắt không ngừng.
Thím Tôn đau lòng đến nỗi không chịu được, cũng hùa theo con gái mà mắng bà thông gia và đám chị em dâu của con gái, sau đó thì đưa năm tờ đại đoàn kết cho cô ta.
Còn đưa cho cô ta cả những đồng tiền mà bà ta khổ sở tiết kiệm được: “Trong tay mẹ không có bao nhiêu tiền, con cầm cả đi.”
Lý Tiểu Lệ cũng không khách sáo, cầm số tiền đó rồi đi.
Cô ta quyết định, sau này có cầu xin thì cô ta cũng sẽ không về nhà mẹ đẻ nữa!
Kết quả còn chưa đến hai ngày, cô ta đã khóc lóc chạy về, nhờ mấy người Lý Đại Hải qua hỗ trợ đào đất gì đó, bởi vì cô ta và nhà chồng bên kia không hòa thuận với hàng xóm, người đàn ông của cô ta cũng không có tính quyết đoán gì cả, gặp việc là trốn mất tăm, cho nên hiện giờ hoàn toàn không có ai đến hỗ trợ đào đất cả.
Không nhờ được bên kia, không phải là còn nhà mẹ đẻ để nhờ vả hay sao?
Tuy không cho cô ta vay tiền, nhưng Lý Đại Hải Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà vẫn đến để hỗ trợ đào đất.
Chỉ là đã phải đến làm việc giúp rồi mà họ còn phải tự mang lương khô theo, đến cả một hớp nước mà em gái bọn họ cũng chẳng lo được.
Tuy vợ Đại Hải và chị dâu Đại Sơn rất tức giận với cô em chồng tuyệt vời này, nhưng cũng không nói gì cả, vì họ không muốn gây náo loạn đến mức quá khó coi.
Chỉ có điểm thím Tôn lại có một bụng ý kiến, hai chị em dâu này không thể chịu được nữa, đành nói lại.
Trước khi khởi công xây nhà thì nhà ông đội trưởng đã xảy ra một trận náo nhiệt lớn.
Cũng may thời gian khởi công đã đến, mấy người Lý Đại Hải đi qua hỗ trợ mấy ngày, sau đó đến thời gian đi làm công thì những việc còn lại phải dựa vào em rể tự đi làm thôi.
Bọn họ phải đi làm công, không hề rảnh rỗi chút nào.
Nhưng vì chuyện này mà lại khiến Lý Tiểu Lệ bực bội mắng chửi, cô ta bất mãn vì bọn họ chỉ làm có vậy đã bỏ đi rồi, còn chưa làm xong mà!
Trên đường trở về nhà, Lý Đại Hà tức giận đến mức phải nói: “Sau này nó có việc gì em sẽ không đến, các anh cũng đừng có gọi em, em coi như không có đứa em gái này!”
Lý Đại Hải và Lý Đại Sơn không nói gì, nhưng trong lòng hai anh em cũng bất mãn.
Bọn họ đi hỗ trợ không cần em gái và em rể làm gì, kết quả đi làm giúp việc nhiều ngày như vậy, thật sự đến cả một chén nước cũng không đưa đến cho bọn họ.
Coi bọn họ cứ như là đứa ở vậy.
Không đúng, cho dù là nhà địa chủ cũng không đối xử với đứa ở như vậy!
"Cô em chồng này thật là không hiểu chuyện gì cả. Sau này cha mẹ già rồi, chắc anh chị dâu cũng chẳng muốn qua lại với cô ấy nữa đâu." Mợ út nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-177.html.]
Chuyện nhà ông đội trưởng gây ra huyên náo không hề nhỏ.
Vì vậy, Bạch Minh Châu cũng nghe được ít nhiều, cô nói: "Nghe nói người đàn ông cô ấy lấy cũng chẳng ra gì?"
"Đúng là chẳng ra gì mà, gặp chuyện chỉ biết trốn tránh. Mợ nghe thím Trương nói, trước đây ông đội trưởng không ưng ý với cuộc hôn nhân này nhưng cô ta nhất quyết đòi lấy, thế là đành cho lấy. Cũng đúng là “nồi nào úp vung ấy”, nhìn trúng nhau thôi!" Mợ út giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Bạch Minh Châu mỉm cười.
Bạch Minh Châu nghe từ chỗ mấy người chị Đại Sơn, biết được rằng Lý Tiểu Lệ ở nhà chồng lại coi như ở nhà mẹ đẻ, chẳng có năng lực lại chẳng chịu làm việc. Không chỉ mẹ chồng không ưa mà các chị dâu cũng thường xuyên chèn ép cô ta.
Lần này Lý Đại Hải và các anh em đến giúp đỡ, vốn dĩ con trai cả của Lý Đại Hải và con trai cả của Lý Đại Sơn cũng muốn đi.
Nhưng chỉ đi một ngày rồi không đi nữa.
Vì thậm chí cô út của họ còn không rót cho bọn họ một ly nước nên họ lười đi.
Chính vì vậy nên chị Đại Hải và chị Đại Sơn mới biết được đến tột cùng cô em chồng này tuyệt vời đến mức nào.
Ở nhà chồng thì bị nhà chồng ghét bỏ, ở nhà mẹ đẻ thì bị anh chị em nhà mẹ đẻ ghét bỏ nhưng bản thân còn cảm thấy mình uất ức.
Đây chính là kiểu người điển hình không có mệnh công chúa nhưng lại mắc bệnh công chúa.
Bất kể là nhà chồng hay nhà mẹ đẻ, ngoại trừ mẹ ruột bênh vực cô ta, những người khác đều không thèm quan tâm đến cô ta.
Nhưng đây đều là chuyện của người khác, Bạch Minh Châu không quan tâm.
Tính đến nay cô đã mang thai được bốn tháng, bụng cũng bắt đầu nhô lên, nhưng tinh thần lại tốt hơn nhiều.
Không hay buồn ngủ giống như trước đây.
Cũng chính vì vậy, Bạch Minh Châu cũng tiếp tục viết bài của mình.
Mới mấy ngày trước, người đưa thư đã mang giấy chuyển tiền và thư hồi âm đến, cùng với đó là một số tem phiếu.
Bạch Minh Châu thực sự rất thích công việc này, rất ổn định.
Hơn nữa, vì Đâu Đâu và Đô Đô có mợ út giúp đỡ trông chừng nên cô cũng rảnh rỗi, vậy chẳng phải có thể viết bài kiếm tiền hay sao?
Hôm nay tan học, Hứa Nhã đến hỏi Bạch Minh Châu về việc dạy thay.
Năm ngoái vào tháng bảy hoặc tháng tám, cô ấy mang thai, gần giống với Trương Kiều Mai. Sau một mùa đông trôi qua, bụng cô ấy đã to lên rất nhiều, chỉ còn khoảng một tháng nữa là sinh.
Vì vậy, Hứa Nhã cần tìm người thay thế cô ấy dạy học khi cô ấy sinh con.
Bản thân Sở Sương cũng phải dạy học nên không có thời gian, một người không thể dạy hai lớp được.
Còn Dương Nhược Tình và Mã Quyên, cô ấy không quen, vì vậy cô ấy muốn nhờ Bạch Minh Châu đến dạy thay trong nửa tháng.
Cô ấy dự định ở cữ trong nửa tháng là đủ rồi.
Bạch Minh Châu nói: "Tôi còn phải viết bản thảo nữa, hay là cô nhờ anh Đổng dạy nửa tháng thay cô được không?"
Cô thực sự không hứng thú với việc dạy học cho những đứa trẻ nghịch ngợm ở nông thôn. Cô đã nghe nói rằng chúng rất hiếu động và không có quy tắc gì cả.
Cuối cùng, Sở Sương phải ra tay, trực tiếp cầm roi tre trong lớp học "dạy dỗ" những đứa trẻ đó, đặc biệt là xử lý những đứa hay gây rối.
Sau một trận đòn roi nghiêm khắc, nề nếp trong lớp mới được ổn định.
Hứa Nhã cũng học theo, "dạy dỗ" học sinh trong lớp của mình một trận.
Như vậy vẫn chưa đủ, Niên Viễn Phương còn đến giúp cô giữ thể diện, biểu diễn một màn quyền thuật quân đội đầy uy thế trước mặt các em nhỏ!
Điều này đã làm cho những đứa trẻ chưa từng va chạm xã hội phải kinh ngạc.
Anh ta còn dặn dò những đứa trẻ này, nếu đứa nào dám bắt nạt người vợ đang mang thai của anh ta thì đừng trách anh ta không khách sáo!
Nhưng nếu chúng có biểu hiện tốt, lần sau anh ta về sẽ kể cho chúng nghe chuyện ở quân doanh!
Nhờ vậy, Hứa Nhã mới có thể thuận lợi dạy học ở đó.
Nhưng bảo Bạch Minh Châu đi, Bạch Minh Châu không chịu, cô cảm thấy quá phí sức nên trực tiếp từ chối.
Hứa Nhã buồn cười: "Thật ra cũng ổn, không khó chiều chuộng đến vậy. Thôi bỏ đi, tôi đi tìm anh Đổng, thật sự phải nhờ anh ấy giúp đỡ rồi."
Bỏ qua chủ đề này, Bạch Minh Châu hỏi cô ấy về các triệu chứng khi mang thai.
Hứa Nhã mỉm cười dịu dàng, xoa bụng: "Lúc đầu các triệu chứng thực sự khá rõ ràng. Nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi, không biết có phải vì tôi có chút việc bận rộn nên đã chuyển hướng sự chú ý hay không?"
Bạch Minh Châu cười: "Cũng có thể là do nguyên nhân đó, cô ăn nhiều không?"
"Ăn nhiều hơn trước." Nhắc đến chuyện này, Hứa Nhã thực sự như được mở máy hát: "Tôi thực sự không ngờ rằng một ngày nào đó tôi lại có thể ăn nhiều như vậy. Lúc tôi vừa mới đặt bát xuống, tôi đã cảm thấy mình lại đói rồi!"
Đây không phải là nói quá, cảm giác đó là có thật, đặc biệt dễ đói. Có lúc đang dạy học, bỗng dưng thấy hơi hoảng hốt, cũng là do đói.
Nhưng may mắn là Niên Viễn Phương là một người thương vợ.