Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-08-12 22:35:20
Lượt xem: 247
Vốn bởi vì xây được cái nhà ngói nên họ đặc biệt có mặt mũi, đến mức đi đường cũng như lướt gió, thậm chí còn rất vui sướng trả thù khiến người từng tố cáo nhà họ Niên như Vương Nhị Anh vào tù, cuộc sống trôi qua rất thoải mái.
Bọn họ không nghĩ rằng việc này sẽ liên lụy đến người khác.
Bởi vì có vài người cùng bị bắt chung với Vương Nhị Anh, những người đó vốn không oán không thù gì với nhà họ Niên.
Bây giờ đương nhiên sẽ bị trả thù.
Thời điểm Lý Thái Sơn vào trong nhà cũng nói đến chuyện này, trong lòng Lý Thái Sơn có suy đoán người nào làm, bởi vì anh ta đã để ý thấy Trương Ma Tử nhà họ Trương kia, mãi muộn Trương Ma Tử mới lại đây xem làm thịt lợn náo nhiệt.
“Cậu hoài nghi anh ta làm?” Chu Lâm nói.
“Tôi cảm thấy tám chín phần mười chính là anh ta làm!” Lý Thái Sơn nói. Trường hợp như là làm thịt lợn, người như Trương Ma Tử không phải người đầu tiên đến xem ắt là có vấn đề.
Kết quả ngày đó Trương Ma Tử chính là người có mặt cuối cùng.
Nhưng Trương Ma Tử đi làm loại việc này cũng không tính là có gì bất ngờ, bởi vì ngày đó Trương Ma Tử cũng gặp may nên mới đi ra ngoài sân đi vệ sinh, vừa lúc anh ta nghe thấy được động tĩnh cho nên đã leo tường chạy trốn trước, nếu không thì trong số những người bị bắt vào tù còn phải thêm một người là Trương Ma Tử.
Việc này là sau đó Trương Ma Tử khoác lác khoe ra thì mọi người mới biết được anh ta cũng ở đó.
Chu Lâm nói: “Cậu xem tiếp theo anh ta có đi tìm quả phụ họ Dương hay không là biết ngay.”
Sự thật chứng minh, Trương Ma Tử có hiềm nghi rất lớn, bởi vì anh ta không chỉ đi tìm quả phụ họ Dương, mà còn đi thường xuyên nữa.
Nghe nói còn mang theo trái cây đóng hộp cho quả phụ họ Dương, nhìn tình huống này, dường như anh ta muốn sống cùng quả phụ họ Dương trong khoảng thời gian Vương Nhị Anh đang ở tù.
Quả phụ họ Dương cũng chán ghét tên khốn nạn như Vương Nhị Anh, cho nên trực tiếp đơn phương tuyên bố ly hôn với Vương Nhị Anh, còn đóng gói một chút đồ đạc của Vương Nhị Anh lại rồi ném tới trước cửa nhà họ Vương, coi như là muốn cắt đứt quan hệ với Vương Nhị Anh.
Mà Trương Ma Tử lập tức xách đồ đạc dọn qua đó, thật muốn sống qua ngày với quả phụ họ Dương.
Chuyện này ở trong thôn cũng là một cảnh tượng náo nhiệt không nhỏ.
Nhưng người vui mừng nhất không ai khác ngoài chị Đại Căn.
Chị Đại Căn không ít lần làm ầm ĩ muốn tách ra ở riêng, nhưng trước sau đều bị trấn áp xuống.
Bây giờ thì tốt rồi, chính anh ta dọn ra ngoài, Trương Đại Căn cũng không nhịn được người em trai này lâu rồi, cho nên lập tức bảo cho cha mẹ là sẽ để cho anh ta tách ra ở riêng.
Đương nhiên Trương Ma Tử cũng biết anh trai và chị dâu ghét bỏ anh ta!
Cuối cùng trong những ngày gần sang năm mới, hai anh em Trương Đại Căn và Trương Ma Tử đã dọn ra ở riêng.
Trong thôn có không ít chuyện vui, nhưng mà Bạch Minh Châu thì không chú ý nhiều như thế.
Gần đây cô vô cùng thích ngủ, ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi ăn, nhưng mà Chu Lâm cũng có chút lo lắng.
Lo vợ mình không đủ dinh dưỡng.
Bởi vì Bạch Minh Châu không ăn cá mà Cố Quảng Thu đưa đến đây, thịt anh mang về từ bên ngoài, mặc kệ là thịt dê hay là thịt lợn thì cô cũng ăn rất ít, nhiều lắm là gắp một miếng qua loa coi như ăn rồi.
Gần đây ngay cả trứng gà cũng không ăn nhiều, chỉ ăn một chút cải trắng, trái cây cùng với đồ ngọt.
Tuy rằng thoạt nhìn khí sắc của vợ anh vẫn còn tốt, nhưng Chu Lâm vẫn có chút lo lắng.
Bạch Minh Châu bảo anh bình tĩnh một chút: “Hiện tại đứa bé còn nhỏ mà, không yêu cầu dinh dưỡng nhiều như thế, em ăn vậy là đủ rồi.”
Tuy rằng không nuốt trôi cá và thịt, gần đây ăn nhiều trứng cũng ngán, nhưng cô cũng không bị thiếu dinh dưỡng.
Ví dụ như đậu hũ, sữa đậu nành, bánh hạt dẻ, hạt dẻ hầm gà, tuy cô ăn không hết gà nhưng cô sẽ uống thêm canh, mặt khác cô cũng tự mình làm điểm tâm ăn lót dạ, cho nên cô không thấy đói.
Đặc biệt là ở thời kỳ đầu của thai kỳ, thật không cần quá nhiều dinh dưỡng.
Nhưng mà người đàn ông thương vợ này thì hận không thể đút cho vợ mình thành người mập mạp, như thế mới có thể cảm thấy vợ mình có đủ dinh dưỡng.
Chẳng phải là cảm thấy vợ mình bị thiệt thời hay sao.
Thời gian tết đầu năm, Chu Lâm và Cố Quảng Thu đưa Bạch Minh Châu, Trương Kiều Mai, cộng thêm Đâu Đâu và Đô Đô, cùng với Niên Sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-173.html.]
Hai nhà bọn họ lập tức vô cùng vui vẻ tự mình đi thăm người thân.
Vẫn là mượn xe lừa của nhà chú Đào để đi.
Đương nhiên cậu út Cố và mợ út cũng vui vẻ, Cố Quảng Hạ và hai chị em Cố Tiểu Tây Cố, Tiểu Bắc cũng vô cùng hoan nghênh hai nhà chú hai và nhà chú họ đến đây.
Ngoại trừ vợ của Quảng Hạ vẫn mang dáng vẻ như cũ, cứ trốn ở trong nhà không ra ngoài, mặt khác mọi thứ chưa từng thay đổi.
Nhưng thật sự là không có ai để ý đến cô ta, không ra thì càng tốt, mọi người đỡ phải nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta thì lại buồn phiền trong lòng.
Họ không ngừng tán gẫu trò chuyện, đã nói đến sự việc nhà anh hai Niên bị mất trộm.
Mùng hai đầu năm Triệu Mỹ Hương đã đưa con của mình về nhà ngoại, cho nên bên phía đại đội Cố Gia đã biết được chuyện đại đội Ngưu Mông xảy ra vụ án trộm cắp rất lớn.
Mất đi hơn hai trăm đồng đấy, có ít ỏi gì đâu? Số tiền lớn cũng chỉ như thế thôi, thật đúng là cảnh tượng náo nhiệt rất lớn, làm sao lại không nói đến chuyện đó chứ.
“Trước kia mợ đã nói kiểu gì cũng xảy ra chuyện, lần này cậu hai nhà ông Niên làm việc quá tuyệt tình, cũng không để lại đường lui cho mình, chờ những người đó được thả ra, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu ta.” Mợ út nói như vậy.
“Cũng sắp điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng nghĩ là trộm.” Chu Lâm nói.
Cố Quảng Thu gật đầu, bây giờ hai vợ chồng anh hai Niên đúng kiểu nhìn thấy ai cũng nghĩ là trộm, thậm chí trên đường nhìn thấy anh ấy đi đánh cá cũng phải nhìn đến mấy lần từ đầu đến chân mới được.
Anh ấy thì không sao, nhưng người trong thôn đang rất bất mãn với hai vợ chồng nhà anh hai Niên.
Không trộm tiền nhà bọn họ, tại sao còn phải bị bọn họ hoài nghi rồi dùng ánh mắt như nhìn kẻ trộm để nhìn chằm chằm vào mình?
“Còn trách cứ cả thím Niên nữa.” Trương Hiểu Mai nói.
Mợ út buồn bực: “Chuyện này còn trách được mẹ của bọn họ hay sao?”
Trương Hiểu Mai nói: “Lúc trước chẳng phải chú Niên bị tố cáo hay sao, thím Niên về nhà thì nổi giận, nói nếu không phải bọn họ ầm ĩ đòi tách ra ở riêng, làm sao lại bị tố cáo? Để cho bọn họ phải dọn ra ngoài, lúc này bọn họ mới dọn.”
Mợ út nghe vậy bĩu môi: “Thật là không đi ẻ ra phân thì trách hố, ngủ không yên giấc lại trách giường. Chính mình muốn dọn ra còn trách ngược lại mẹ ruột, cậu cả với cậu ba nhà ông Niên có dọn ra đâu, sao không thấy mẹ bọn họ nói gì?”
Lúc ấy xảy ra chuyện lớn như nhà họ Niên bị tố cáo, chẳng lẽ còn không để cho thím Niên về nhà mắng vài câu cho bớt giận hay sao.
Hơn nữa lúc ấy thím Niên cũng không mắng sai người, còn không phải do bọn họ muốn tách ra ở riêng nên lúc này mới làm cho của cải trong nhà bị lộ ra để người ta tố cáo hay sao.
Nhưng cùng ở chung một mái nhà đã bao lâu, còn không biết mẹ chồng chỉ nổi giận một lúc thôi sao? Nhìn xem hai gia đình đứa con dâu cả với đứa con dâu thứ ba nhà họ Niên, bây giờ vẫn ở chung rất tốt còn gì?
Chỉ có mỗi nhà anh ta là muốn dọn ra, còn vô cùng rêu rao xây một cái nhà ngói gây chú ý như thế, cuối cùng bị người ta trộm mất tài sản thì có thể trách ai được?
“Hai vợ chồng kia cũng cùng một tính tình, chỉ trách trời thôi.”
Chuyện này cũng chỉ đề cập qua vài câu.
Nhìn xem thời gian cũng gần đến rồi, họ lập tức chuẩn bị cơm trưa.
Vẫn là Chu Lâm vào bếp làm cơm trưa cùng mợ út của mình.
Năm ngoái, Chu Lâm cũng cầm một ít thịt sang đây ăn tết, Cố Quảng Thu cũng cầm không ít cá đông lạnh đến đây, nhưng mợ út và cậu út không ăn mấy, đặc biệt giữ lại đợi đến khi bọn họ tới mới lấy ra nấu.
Chu Lâm vừa bận việc vừa cười nói: “Nhà chú Trương còn đưa sang một bộ lòng lợn đây này.”
Thời điểm Cố Quảng Thu đến mượn xe đạp, tất nhiên là anh có biết.
Mợ út cũng cười: “Đúng thế, đã làm sạch sẽ rồi, không cần mợ tốn công rửa lại, mang đến đây có thể cắt ra xào ăn luôn.”
“Để ý mặt mũi của anh Quảng Thu như thế, xem ra nhà thông gia này không tệ.” Chu Lâm cười nói.
Mợ út cũng cười.
Mới đầu kỳ thật cả bà và ông Cố đều có chút suy nghĩ về chuyện con thứ hai đi qua ở trong nhà cha vợ, họ sợ con trai không tự tin bị đối xử không tốt.
Nhưng mấy năm nay nhìn qua, mợ út lại thật sự vừa lòng với thông gia như nhà họ Trương, bởi vì sau khi con trai qua đó cuộc sống khá tốt, thân là cha vợ và mẹ vợ nhưng chú Trương và thím Trương thật sự đối xử với anh ấy như con ruột.
Người con dâu Trương Hiểu Mai này cũng sẽ thương anh ấy, nhìn thấy anh ấy thu hoạch vụ thu quá mệt mỏi, có thể cam lòng làm thịt gà cho anh ấy bồi bổ thân thể, để anh ấy có thể ăn nhiều hơn một chút.
Ngay cả khi làm thịt lợn chia thịt, còn đưa một bộ lòng lợn qua đây, cái này tất nhiên đều là bởi vì con trai mình, cũng là nhà họ Trương bày tỏ sự tôn trọng dành cho con rể, để cho mọi người nhìn thấy con trai cũng có thể đem đồ về hiếu kính cho nhà họ Cố.