Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 166

Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:49:05
Lượt xem: 248

Đô Đô thấy thế cũng chỉ có thể mở miệng cho mẹ đánh răng, sau khi xong mới ăn bữa sáng cùng anh, mười phần gấp không chờ nổi há miệng để bà nội họ cho ăn.

Mợ út cười đút một miếng, nói: “Đúng là đánh răng rồi có khác, hàm răng nhỏ rất trắng sáng.”

“Tuy rằng bây giờ mới đang mọc răng sữa, nhưng mà cũng phải bảo vệ tốt, nếu không thì chưa đến lúc thay răng sẽ bị đục hết.” Bạch Minh Châu nói.

Mợ út không hiểu mấy thứ này, đứa trẻ con trong thôn nào cũng không đánh răng, chờ lớn lên mới có thể đánh răng.

Như thế vẫn là biết vệ sinh cá nhân, có không ít người còn chả thèm đánh răng.

Trước kia một ngày mợ út chỉ đánh răng một lần, nhưng mà sau khi đến bên này, bà cũng làm theo cả nhà, buổi tối trước khi đi ngủ đánh răng một lần nữa, nhưng đúng là cảm giác khá tốt, buổi sáng ngủ dậy miệng cũng không có mùi gì khác thường.

Đại khái cũng là ở chỗ này sạch sẽ đã quen, không phải lần trước bà đã trở về ở nhà mấy ngày sao, buổi tối cậu út Cố không đánh răng, buổi sáng nói chuyện với bà thì suýt nữa cái mùi đó làm cho bà nôn hết bữa cơm tối qua ra.

Vì thế bà cũng yêu cầu cậu út Cố bắt đầu đánh răng cả buổi tối, cậu út Cố đều nhịn không được mà nói thầm bà học được tật xấu này ở đâu ra vậy?

Mỗi ngày buổi sáng ông đều đánh răng đã đánh bại 90% bạn cùng lứa tuổi rồi, còn yêu cầu ông buổi tối cũng phải đánh răng một lần.

Nhưng mà dưới sự kiên trì của mợ út, cậu út Cố vẫn làm theo là được, chính là nói thầm phí kem đánh răng……

“Tiểu Lâm mang theo không ít đồ vật trở về, trứng gà gì đó mợ đã sắp xếp xong rồi, những thứ khác như đường hay bột, đợi lát nữa cháu lấy về để vào trong phòng đi.” mợ út quay sang nói.

Bạch Minh Châu gật đầu, chờ cơm nước xong, lại qua đây xem đồ vật Chu Lâm mang về.

Vật tư mà Chu Lâm mang về cũng không khác quá nhiều so với mọi khi.

Thời đại này trừ những vật tư đó, muốn cái khác cũng không dễ dàng.

Nhưng mà Bạch Minh Châu cất hết mấy gói đường đi, còn cả diêm và xà phòng thơm, mấy ngày nay Chu Lâm đã mang về không ít đồ dùng, cô cũng cất vào một chỗ.

Còn lại chính là mấy thứ như gạo và mì, trứng, thịt, mợ út đã sắp xếp xong.

Buổi tối ngày hôm sau khi Chu Lâm mang vật tư về thì tuyết rơi.

“Năm nay tuyết rơi sớm hơn nửa tháng so với năm trước.” Mợ út nói.

Năm ngoái phải đến tháng 12 thì tuyết mới rơi, năm nay lúc này mới giữa tháng 11, trận tuyết này đã rơi xuống rồi.

“Năm nay nhìn xem có vẻ lạnh hơn năm ngoái.” Chu Lâm cũng nói: “Chúng ta hầm thịt dê đi, xong rồi cháu đưa qua chỗ cậu út.”

“Thịt lợn rừng còn chưa ăn hết đâu, đợi mấy ngày nữa lại hầm.” Mợ út nói.

Nhiều thịt lợn rừng như thế, tuy rằng ăn thoải mái không tiết kiệm gì, nhưng cũng còn dư lại một ít.

Vì thế chờ đến khi ăn xong hết tất cả thịt lợn rừng, lại đợi thêm hai ngày để bụng ổn định lại, lúc này mới bắt đầu nấu canh thịt dê cẩu kỷ.

Sau khi hầm xong, Chu Lâm lập tức đưa sang cho cậu út Cố một phần, dùng hộp đựng trái cây để đựng.

Cố Quảng Hạ cảm thấy có chút ngượng ngùng, bởi vì anh ấy không hiếu kính cha mẹ được nhiều thứ tốt, trừ sau khi thu lương thực thu xong có đưa qua một ít lương thực, đương nhiên còn có một chút tiền thì không có gì khác.

Thật ra thì anh cũng không thể ăn thịt được. Ngược lại là em họ và Quảng Thu, trước kia đưa tặng thịt lợn rừng tới đây, hôm nay lại tặng thịt dê qua đây hiếu kính.

Nếu như so sánh với em họ, người làm con trai như anh ấy thật không ra sao.

“Anh Quảng Hạ, chúng em tự hiếu kính riêng thôi.” Chu Lâm lập tức nói với anh ấy.

Cố Quảng Hạ bật cười, “Chẳng lẽ tôi còn có thể ngăn cản chú à.”

“Tự các cháu ăn là được rồi, cứ đưa đến đây làm gì.” Cậu út Cố nói.

Chu Lâm để cho Cố Quảng Hạ đi phòng bếp cầm chén đũa, đem canh thịt dê cẩu kỷ canh ra: “Đem đến đây rồi thì cậu cứ ăn là được, quản nhiều thế làm gì? Cậu già rồi phải dưỡng tốt thân thể, sau này còn có rất nhiều phúc để cho cậu hưởng chứ.”

Cậu út Cố đều bị lời anh nói làm cho bật cười, nói: “Để cho mợ cháu về nhà là được, sao phải ở bên đó.”

“Chẳng lẽ cậu đang nhớ mợ rồi hả? Hay là cậu đi qua nhà cháu ở tạm vài ngày?” Chu Lâm hỏi.

Cậu út Cố lườm anh một cái: “Chờ đến sang năm cháu đi làm ruộng, đến lúc đó lại qua ở cũng không muộn.”

“Không được đâu, cháu phải đọc sách học tập, phải có mợ út trông Đâu Đâu và Đô Đô, nếu không cháu làm gì có thời gian học hành, hai anh em này có tinh lực tràn đầy vô cùng, trừ lúc ngủ trưa thì có thể lăn lộn cả một ngày.” Chu Lâm nói.

“Cháu đọc sách gì?” Cậu út Cố ăn một miếng thịt dê, cũng không biết cháu dâu nấu thịt dê này kiểu gì, chẳng có một chút vị tanh nào cả, ăn vô cùng ngon, canh cũng dễ uống, nhìn anh nói: “Cũng có tuổi cả rồi, vợ cháu còn sinh cho cháu hai đứa bé rồi, còn lo lắng không nói chuyện được với nhau?”

Chu Lâm cười nói: “Chắc chắn vẫn lo lắng, vợ cháu có văn hóa quá cao, có chút lời nói cháu nghe không hiểu gì cả, như thế sao được? Cháu cũng phải tiến bộ mới được.”

“Cháu chỉ giỏi bày trò.”

"Có phải cậu nhớ mợ rồi hay không? Đi với cháu qua nhà ở mấy ngày nhé? Sau đấy cháu sẽ đưa cậu về mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-166.html.]

Cậu út Cố xua xua tay: “Không cần, nhưng mà ăn tết thì phải đưa mợ cháu về nhà đấy.”

“Chắc chắn rồi.” Chu Lâm cười.

Hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc từ bên ngoài chạy về nhà.

Nhìn thấy có mỗi chú họ mình là Chu Lâm ở đây, lập tức nói: "Chú họ không đưa Đâu Đâu và Đô Đô qua đây sao?”

“Không có, các cháu nhớ Đâu Đâu và Đô Đô sao, hay là đi đến nhà chú ở vài ngày, sau đó chú đưa các cháu về nhà, có được không?” Chu Lâm cũng nói ngay.

Ánh mắt Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc sáng lên, nhìn về phía cha của bọn chúng.

Cố Quảng Hạ chần chờ, nói: “Có phiền phức quá hay không.”

“Phiền cái gì.” Chu Lâm xua xua tay: "Chắc chắn mợ út cũng nhớ bọn chúng, đi qua nhà em ở vài ngày thì có vấn đề gì đâu, nếu anh không có ý kiến thì em sẽ dẫn bọn chúng đi đây.”

“Cha, con muốn đi thăm bà nội.” Cố Tiểu Tây vội vàng nói.

"Con cũng nhớ Đâu Đâu và Đô Đô.” Cố Tiểu Bắc cũng gật đầu.

“Đi lấy đồ ăn, để cho bọn chúng qua đi qua ở vài ngày không có việc gì.” Cậu út Cố nói.

Cố Quảng Hạ nghe vậy cũng không do dự nhiều nữa, đi lấy không ít lương thực, vợ của Quảng Hạ đang ở trong phòng, vội vàng hỏi anh muốn làm gì?

Vừa nghe là để cho con trai và con gái đi qua nhà họ Chu bên kia ở, lúc này vợ của Quảng Hạ mới không nói gì.

Bên kia có thịt ăn, con trai con gái qua đó chắc chắn cũng có thể được lợi!

“Cần gì lấy nhiều lương thực như thế, hai chị em bọn chúng có thể ăn được bao nhiêu đâu.” Nhưng mà cô ta lại bắt đầu nói thầm.

Cố Quảng Hạ không để ý đến, lấy ra không ít lương thực, Chu Lâm vừa thấy lập tức cười: “Đây là Anh Quảng Hạ sợ hai chị em bọn chúng ở nhà em bị đói đúng không.”

“Mang theo.” Cố Quảng Hạ rất kiên trì.

Chu Lâm cười cười, cũng không quá khách khí với anh ấy, mang theo rồi đi.

Lần đầu tiên hai chị em Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc được ngồi xe đạp, chỉ cảm thấy quá hạnh phúc.

“Các cháu phải ngồi vững, nếu ngã rồi thì chú cũng mặc kệ đấy.” Chu Lâm cười nói.

“Chúng cháu ngồi vững mà.” Hai chị em đều nói.

Chu Lâm chở bọn chúng bình an về đến nhà.

Mợ út đang chơi với Đâu Đâu và Đô Đô ở trong nhà, hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô mặc đồ dày dặn, trên tay đeo bao tay, trên đầu cũng đội mũ, đang ngồi xổm bên cạnh chậu tuyết chơi đùa, Sư Tử ở bên cạnh bọn chúng, cũng chơi cùng.

Mợ út đang ngồi trên một cái ghế đung đưa dành cho người già ở dưới mái hiên, ôm bình sưởi nhìn bọn chúng.

“Bà nội, chúng cháu đến.” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc chạy vào trong nhà, nhìn thấy người lập tức vui vẻ kêu lên.

“Sao hai đứa lại đến đây?” Mợ út hỏi một câu.

“Chú chở chúng cháu đến đây .” Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc nói.

Chu Lâm cười nói: “Để cho bọn chúng ở lại đây vài ngày, xong rồi cháu lại đưa về nhà, mợ nhìn anh Quảng Hạ, còn cầm nhiều lương thực đến đây cho cháu.”

Mợ út nhìn thấy lương thực mới hài lòng, thật ra có mang lương thực thì đến đây ở vài ngày cũng không phải vấn đề lớn.

Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc lập tức chơi đùa với Đâu Đâu và Đô Đô.

Đâu Đâu và Đô Đô có bạn mới chơi cùng tự nhiên là vui vẻ, đặc biệt anh chị họ còn đem đồ chơi mà ông cậu tự làm đến đây, Đâu Đâu và Đô Đô đều rất thích.

Bạch Minh Châu cũng không có ý kiến gì với việc Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc qua đây.

Tuy rằng cố không có ấn tượng tốt với vợ của Quảng Hạ, nhưng đây là cháu trai cháu gái của nhà họ Cố, cô sẽ không áp cách nhìn đối với vợ của Quảng Hạ lên trên người Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc.

Hai chị em qua đây sẽ ở cùng mợ út ở phòng phía tây, có bình sưởi nên cho dù là tuyết rơi thì cũng không thấy lạnh, trong ổ chăn thật sự ấm áp.

Biết hai chị em bọn chúng đến đây, Cố Quảng Thu cũng đưa Niên Sinh qua đây chơi cùng với bọn chúng.

Nhưng mà nhà họ Chu không quá rộng, cho nên Cố Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc dẫn Đâu Đâu và Đô Đô, bốn đứa bé đến nhà họ Trương tìm Niên Sinh, chơi với nhau ở nhà họ Trương.

Sư Tử cũng đi qua với mấy đứa bé.

Nó hộ tống Đâu Đâu và Đô Đô qua đó, thậm chí còn đi theo Đâu Đâu và Đô Đô về nhà.

Khi còn nhỏ Sư Tử đã rất khôn, sau khi lớn lên nó càng chăm sóc Đâu Đâu và Đô Đô, ngày thường trong lúc cùng nhau chơi sẽ rất nhường bọn chúng.

Trước khi có tuyết rơi, Đâu Đâu và Đô Đô chơi ở cửa nhà nó cũng sẽ đi theo, trẻ con thì coi như xong, nhưng nếu có người lớn tới gần Đâu Đâu và Đô Đô, nó lập tức sẽ nhe răng cảnh cáo.

Loading...