Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-08-11 22:48:14
Lượt xem: 264
Triệu Mỹ Hương nói đến chuyện trong nhà, không giấu nổi chua xót trong lòng.
“Cô nói xem, sao lại có người khốn nạn như thế chứ? Đấy là vợ của em trai anh ta, vậy mà anh ta ăn nằm với người ta nhiều năm như thế, còn sinh ra một đưa con trai! Lần này thì hay rồi, em trai anh ta chẳng làm gì nữa cả, để cho cả gia đình tôi nuôi chú ấy, năm nay nhà chúng tôi mới được chia ba mươi đồng, gặp chút bệnh đau đầu nhức óc, cộng thêm những thứ hàng ngày cần chi tiêu, làm sao đủ được? Giang Đại Hổ là cái thằng trời đánh thánh vật mà!”
Nói đến chuyện này, Triệu Mỹ Hương buồn thối ruột.
Nghe xong những lời này, chị dâu cả Chu thật sự cảm thấy được an ủi, ít nhất nếu như so sánh thì tuy rằng chị ta không được ăn thịt nhưng cũng không gặp những chuyện phiền lòng như thế.
“Vậy sao cô không tách ra ở riêng đi.” Chị nói.
“Cô nghĩ là tôi không muốn à?” Triệu Mỹ Hương khóc ròng, nói: “Cha mẹ chồng của tôi sống c.h.ế.t không đồng ý, bọn họ còn muốn nuôi đứa con hoang kia nữa, chỉ dựa vào công điểm của hai người bọn họ thì nuôi được mấy ngày? Vẫn bắt vợ chồng tôi nuôi hết đấy thôi!”
Hai người đang nói chuyện thì chị Đại Căn cũng đến đây, nhìn thấy Triệu Mỹ Hương đang khóc, nói ngay: “Có chuyện gì, sao lại khóc?”
“Còn không phải là vì mấy chuyện kia của nhà ông Giang, hiện tại Giang Nhị Hổ để cả nhà bọn họ nuôi sống luôn kìa, giờ Mỹ Hương biết sống sao?” Chị dâu Chu nói.
Chị Đại Căn ngồi xuống, “Giang Nhị Hổ không có con trai đương nhiên sẽ không muốn phấn đấu, nhưng nếu có con trai thì không như thế nữa. Trước kia anh trai ruột của tôi cũng là người vô công rỗi nghề, liên tục đẻ mấy đứa đều là con gái, chán chẳng muốn đi làm ruộng, đi cũng làm vớ vẩn cho có. Sau chị dâu của tôi đẻ cho ông ấy một đứa con trai, không phải vui sướng vác cuốc đi làm ruộng ngay hay sao.”
“Người đàn ông nào chả muốn có con trai, không có con trai lấy đâu ra tinh thần làm việc.” Chị dâu Chu cũng nói: "Nhưng mà cuộc sống đã như thế, chỉ có thể tiếp tục sống thôi, còn có cách gì khác được?”
Chị Đại Căn nói: “Thật ra cũng không phải là không có cách nào.”
“Có cách gì hay thế?” Chị dâu Chu nhìn sang.
“Làm cho Giang Nhị Hổ có đứa con trai là được, sau khi có con trai chẳng phải thừa sức làm việc hay sao?” Chị Đại Căn lập tức nói.
“Nói thì dễ lắm, cô bảo ai sinh con cho anh ta đây? Lý Tiểu Liên đã không sinh nổi rồi.” Chị dâu Chu nói.
Chị Đại Căn cười nhìn về phía Triệu Mỹ Hương, “Để Mỹ Hương sinh con cho anh ta là được, thế nào, chẳng lẽ chỉ cho phép Lý Tiểu Liên sinh con cho Giang Đại Hổ mà không cho phép Mỹ Hương Sinh con trai cho Giang Nhị Hổ hay sao?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả chị dâu Chu cũng kinh ngạc ngơ người.
Triệu Mỹ Hương lập tức mắng chị ta: “Cô muốn c.h.ế.t à, loại lời này mà cô cũng nói được!”
Cái đề tài này nói đến đây là dừng, chuyển sang chuyện mấy người Lý Đại Sơn, nhà ai cũng có mùi thịt bay ra.
“Nghe nói bọn họ mang về một miếng thịt lợn rừng rất to, cũng không biết mỗi nhà bọn họ được chia bao nhiêu tiền?” Chị Đại Căn hâm mộ, nói.
Triệu Mỹ Hương nói: “Dù sao sáng sớm tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thịt hầm từ bên kia bay sang! Chắc chắn là được không ít tiền đâu!” Nói xong nhìn về phía chị dâu Chu: “Có phải vì việc này mà hai vợ chồng cô mới cãi nhau hay không?”
Chị dâu Chu nói: “Chẳng lẽ tôi không nên cãi nhau? Chu Xuyên đúng là đồ bỏ đi, thân là anh cả trong nhà, kết quả so sánh với em trai thì cái gì cũng thua! Nhìn xem người ta, một năm ngày nào cũng để cho vợ con được ăn thịt, còn tôi thì sao? Ngay cả một quả trứng gà cũng không nỡ ăn, phải để dành lại để đi đổi củi lửa, đổi muối!”
“Ai, không phải chỉ có mỗi mình cô sống như thế đâu, nhà ai trong thôn chúng ta mà chẳng vậy, cả thôn này chỉ có nhà của em trai chồng cô là được sống giàu có thôi.” Chị Đại Căn ghen ghét.
Triệu Mỹ Hương hỏi: “Nói lại thì không phải mợ út nhà các cô đến đây trông con giúp à, sao không thấy mặt mũi đâu? Với lại sau khi bà ấy đến trông trẻ cũng không thấy nhà họ tiết kiện gì cả nhỉ?”
“Một tháng cô ta có ba mươi đồng tiền lương, ai có thể quản được cô ta? Hơn nữa cũng ăn nổi mà.” Chị Đại Căn khó nén hâm mộ.
Chị dâu Chu không nói chuyện, chỉ sợ trong thôn không có người phụ nữ nào không hâm mộ trước việc cô em dâu kia của cô ta kiếm được tiền nhuận bút.
"Công việc trong nhà có mợ út giúp đỡ rồi, ngay cả con cũng trông hộ, ngày ngày chỉ cần cô ta động cán bút một tí là một tháng có thể kiếm được ba mươi đồng, mưa không đến mặt nắng không đến đầu, mấy câu nói hâm mộ này tôi nói đến mệt luôn.” Triệu Mỹ Hương tiếp tục bùi ngùi.
“Chỉ là không tiết kiệm được tiền, cứ sống như thế, tôi không tin trong nhà còn có của cải dư thừa gì.” Chị Đại Căn lập tức nói.
Triệu Mỹ Hương cũng cảm thấy không còn lại bao nhiêu.
“Nói lại, nhà cô vẫn luôn lo lắng bị nhà anh ta tống tiền, có phải suy nghĩ nhiều quá hay không? Cảm giác nhà người ta không giống như đang thiếu tiền, hai vợ chồng nhà cô có muốn làm hòa lại không?” Chị Đại Căn nhìn chị dâu Chu, nói.
“Ai mà thèm làm hòa với nhà bọn họ, sợ là họ hàng nghèo khó như chúng tôi thì người ta cũng không thèm để ý!” Chị dâu Chu hừ lạnh, nói.
Cả đời này cô ta sẽ nhớ rõ một chuyện, nhất thời cô ta nóng đầu muốn làm thân với Bạch Minh Châu, kết quả vị em dâu thanh niên trí thức này vừa nhìn thấy cô ta đã ôm hai đứ bé quay đầu đi mất!
Còn nhận người thân gì, đến cho người ta chà đạp hay sao!
Tuy chị dâu Chu đã nói như thế, nhưng chị Đại Căn và Triệu Mỹ Hương đã quen biết cô ta không biết bao nhiêu năm, sao có thể không biết ý đồ của cô ta chứ?
Chắc chắn là cô ta muốn làm hòa, nhưng người ta không đồng ý mà thôi.
Tạm thời không đề cập tới mấy người đang khua môi múa mép với nhau ở bên này.
Nói đến chuyện trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-164.html.]
Thực ra người trong thôn cả năm cũng không ăn được mấy lần thịt, bây giờ có vài nhà đều tản ra mùi thịt, làm sao không khiến người ta hâm mộ trông mà thèm chứ?
Nhưng trông mà thèm thế nào thì cũng không có cách, bởi vì mấy năm trước ở chỗ họ đã có quy định, ai lên núi tìm được đồ tốt thì sẽ thuộc về người đó.
Ai có bản lĩnh thì đi mà tìm
Chỉ là việc đi săn thú rừng còn phải dựa vào bản lĩnh nữa.
Không phải ai cũng có năng lực đó.
Bên ngoài ầm ĩ hỗn loạn Bạch Minh Châu cũng không quá quan tâm, bởi vì hiện giờ cô đang có chút lo lắng.
Buổi tối hôm qua quên để cho Chu Lâm dùng đồ tránh thai, sáng nay dùng thì đã muộn, nhỡ đâu cô mang thai thì phải làm sao?
Bởi vì đã có hai đứa con trai, cô không quá muốn đẻ thêm.
Còn như không có con gái thì sẽ có tiếc nuối hay không, đương nhiên là không.
Cho dù khi đó Đâu Đâu và Đô Đô là con trai hay con gái, cô cũng chỉ muốn mang thai một lần, có con trai hay con gái thì tùy mệnh.
Cho nên sau đó họ vẫn luôn dùng đồ tránh thai, đương nhiên cũng có một hai lần ngẫu nhiên không dùng, là do quên mất.
Nhưng mà may là vẫn không mang thai nữa.
Nhưng tối hôm qua và buổi sáng hôm nay đều không dùng, mà tính toán thời gian, những ngày này đang là thời kỳ rụng trứng của cô, thuộc giai đoạn tương đối nguy hiểm.
Thời đại này cũng không có thuốc tránh thai khẩn cấp để dùng.
Cho nên Bạch Minh Châu không nhịn được mà thở dài.
Thật sự là sắc đẹp mê người, lúc ấy không nhớ tới việc này, nhưng mà nếu có bầu thật, cô cũng sẽ muốn.
Chỉ mong không trùng hợp như thế.
Hôm nay cô ngủ dậy hơi muộn, sau khi tỉnh lại thì đã 9 giờ, ăn cơm sáng xong cô lập tức bắt đầu viết bản thảo.
Đâu Đâu và Đô Đô được mợ út đưa ra ngoài chơi, hiện tại hai anh em không muốn chơi ở trong nhà, mỗi ngày đều cần phải ra ngoài hóng gió một lúc, bằng không nóc nhà sẽ bị lật lên mất.
Về phần Chu Lâm cũng không ở nhà, anh đi đưa thịt lợn rừng hầm cho cậu út Cố rồi.
Trong nhà cũng chỉ có Sư Tử ở bên cạnh cô.
Chu Lâm đưa thịt lợn rừng xong thì về nhà ngay, lúc này cũng mười giờ rồi, Bạch Minh Châu đã viết được một đoạn.
"Vợ ơi, em đã ăn sáng chưa?” Chu Lâm cười tủm tỉm ôm eo của cô, đụng đến hôn một cái, nói.
Bạch Minh Châu liếc nhìn anh một cái, hừ nhẹ nói: “Anh không dùng đồ tránh thai.”
Chu Lâm cũng đã nghĩ đến: “Buổi tối hôm qua anh quá nhớ vợ mà, nhất thời không nghĩ đến.”
“Buổi sáng hôm nay anh cũng không dùng.” Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm gãi đầu: “Cũng quên mất.”
Tuy rằng cảm giác khi dùng và không dùng đồ tránh thai là khác nhau, nhưng thật sự anh không hề cố ý, thực sự quên mất, không nhớ ra được chuyện này.
“Lần sau anh nhất định nhớ rõ!” Nhưng mà người đàn ông thô thiển này nhanh chóng nói thêm.
Bạch Minh Châu nhìn anh nói: “Tìm thời gian rảnh đi buộc ga-rô đi?”
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là để anh đi buộc ga-rô là làm một mẻ khỏe suốt đời, bởi vì dùng đồ tránh thai cũng không phải kế lâu dài, hơn nữa cũng không phải trăm phần trăm.
Nếu buộc ga-rô, vậy vấn đề sẽ không lớn.
Chỉ là trước mắt ở thời này, hai chữ ‘buộc ga-rô’ chính là đã ít càng thêm ít nghe thấy.
Thậm chí xác suất xuất hiện còn thấp hơn so với ly hôn.
Nhìn xem, giọng nói của người không có học thức như Chu Lâm đã bắt đầu run rẩy rồi: “Vợ…… Vợ yêu của anh ơi, anh…… Anh không muốn biến thành thái giám, anh…… Sau này anh nhất định sẽ chú ý!”
Bạch Minh Châu còn đang sửng sốt, nhìn xem anh bị dọa tái cả mặt, cũng chầm chậm phản ứng lại: "Anh nghĩ cái gì thế, chỉ là đi buộc ga-rô, không phải đi thiến đâu mà làm thái giám.”