Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:32:46
Lượt xem: 267
Giống như người nhà họ Giang ghen ghét cuộc sống hàng ngày của anh cũng vậy, cũng không biết bây giờ đã thành thế nào rồi nữa?
Không biết xui xẻo thế nào, mà khi Chu Lâm gần đi về đến nhà thì lại gặp phải bà Giang.
“Ôi trời, thím à. Trời lạnh như thế này mà thím ra ngoài một mình ư? Thím phải cẩn thật một chút vì băng tuyết trơn trượt lắm đấy.” Chu Lâm lập tức cười nói.
Bà Giang đang vác cái rổ, vừa thấy anh thì da mặt đã cảm thấy run run.
Bà ta đi cúng Hoàng Đại Tiên. Bà ta muốn xin Hoàng Đại Tiên giải đáp xem lần này chuyện trong nhà có phải do Chu Lâm làm hại hay không.
Lần này vì xin Hoàng Đại Tiên trả lời lời câu hỏi của mình nên bà ta đã tiêu tốn năm hào và thêm bốn quả trứng gà, có thể nói là bà ta bỏ ra rất nhiều tiền.
Hoàng Đại Tiên rất hài lòng khi nhìn thấy cống phẩm của bà ta, nên lập tức hiện linh để trả lời bà ta.
Bà lão kia nói với bà ta bằng giọng nói sắc bén rằng chuyện này không liên quan gì đến Chu Lâm, và còn bảo bà ta rằng không nên đi trêu chọc Chu Lâm.
Bởi vì trên đầu anh cách ba thước có thần linh che chở. Nếu ai trêu chọc anh thì người đó sẽ lập tức gặp xúi quẩy.
Bà ta lại nghĩ đến những tin đồn vô căn cứ đó ở trong thôn, với việc không phải con trai cả nhà mình vừa mới đi tố cáo Chu Lâm nên bây giờ mới ra nông nỗi này sao?
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Lâm ở trước mặt, trong lòng bà Giang thật sự cảm thấy khiếp sợ. Người con trai thứ hai của nhà họ Chu này thật sự có tà!
“Thím, sao thím lại nhìn cháu như vậy? Trên mặt cháu có gì sao?”
“Không có gì, không có gì.” Bà Giang vội vàng nói, tiến đến muốn kéo tay anh nhưng Chu Lâm đã tránh đi.
“Thím làm gì vậy? Thím muốn chiếm lợi gì từ cháu à? Nhưng cháu không thể mang theo thím đâu.” Chu Lâm không nói hai lời.
Khóe mắt của bà Giang khẽ giật giật: “Tên nhóc này, thím muốn nói lời xin lỗi với cháu. Thím cũng không biết Đại Hổ lại làm ra chuyện hèn hạ đó. Nếu biết, chắc chắc thím sẽ đánh c.h.ế.t nó. Không phải là nó đã lấy oán trả ơn sao? Trước đây cháu còn cứu Cẩu Thặng đó!”
Chu Lâm nhìn bà già này và nói: “Thím, thím nói không sai. Giang Đại Hổ đi tố cáo chuyện của cháu chính là lấy oán trả ơn, cho nên anh ta xứng đáng bị chính vợ mình dẫn người đi bắt gian. Đây là trừng phạt đúng tội của anh ta. Thím nói xem có đúng không?”
Bà Giang lo lắng nói: “Thím biết chuyện này thật sự là do Đại Hổ sai, nhưng mà hiện tại nó đã thành ra như vậy rồi. Cháu có thể không so đo với nó được không?”
Ghen tỵ với người được thần linh che chở thì con trai của bà liệu còn có thể có kết cục tốt đẹp không?
Mấy ngày nay, con trai của bà không dám bước ra khỏi cửa nửa bước. Xem ra hình như lá gan của anh ta đều bị dọa hỏng rồi.
Bà Giang cảm thấy nên đến xin Chu Lâm tha thứ. Chỉ cần anh tha thứ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Chu Lâm cười nói: “Thím, thím nói với cháu cũng có tác dụng gì đâu? Thím phải đi nói chuyện với Giang Đại Hổ chứ. Nói xem anh ta nghĩ như thế nào, chuyện này là vấn đề của anh ta chứ không phải của cháu.”
Anh nói xong thì không để ý tới bà Giang nữa mà lập tức đạp xe về nhà.
Bà Giang gọi lớn hai tiếng thì thấy anh đóng cổng lại, không nhịn được cũng muốn mắng hai tiếng. Nhưng lời nói lên đến miệng rồi thì bà ta lại cố gắng kìm nén xuống.
Chỉ là lúc chuẩn bị về đến nhà, vô tình bà ta suýt chút nữa thì bị ngã.
Điều này suýt chút nữa khiến cho bà ta hồn bay phách lạc. Rõ ràng bà ta đang đi từng bước rất vững chắc nhưng bởi vì trong lòng tức giận muốn mắng Chu Lâm nên suýt chút nữa bị ngã!
Bà ta vội vàng nói trong không khí: “Tôi không mắng anh ta, không mắng anh ta!”
“Bà nội, bà nói gì vậy?” Giang Cẩu Thặng nói.
Bà Giang không quan tâm đến thằng bé. Sau khi vái mấy vái về phía nhà Chu Lâm thì bà ta vội vàng chạy đi tìm con trai cả.
“Con có thành tâm ăn năn hay không?” Bà Giang nhìn anh ta, nói: “Con phải thành thành tâm ăn năn biết không?”
Giang Đại Hổ bị những người đó cạo đầu giống như chó bị bắt phải ăn phân: “……”
Bà Giang tiếp tục nói: “Con tuyệt đối không thể có ý đồ xấu gì với Chu Lâm. Chuyện này chính là con đàn bà đó của con nghe thấy chút lời đồn thổi nên cô ta đã dẫn người đến bắt. Nó không liên quan đến Chu Lâm, chính miệng Hoàng Đại Tiên đã nói cho mẹ biết!”
Giang Đại Hổ nhấp môi: “Mẹ, mẹ đi hỏi đại tiên ư?”
“Đúng vậy!” Bà Giang gật đầu: “Mẹ tốn năm hào và bốn quả trứng gà đấy. Đại tiên nói lý do con gặp xui xẻo là bởi vì con đi tố cáo chuyện của Chu Lâm. Đại tiên còn nói cách đầu anh ta ba thước có thần tiên phù hộ, ai làm hại anh ta thì không những đều không thành công mà bản thân còn xui xẻo vô cùng! Vừa rồi mẹ vừa mới gặp anh ta, suýt chút nữa thì mở miệng mắng anh ta. Kết quả là mẹ đã đi từng bước trở về mà vẫn suýt nữa thì bị té ngã. Con nói xem lởi nói của đại tiên có đúng hay không đúng!”
Giang Đại Hổ thật sự rất tin vào Hoàng Đại Tiên. Bởi vì trước kia anh ta đã đi hỏi một lần, Hoàng Đại Tiên lập tức nói rằng anh ta có bốn người con trai.
Kết quả Triệu Mỹ Hương sinh cho anh ba đứa, sau này cô ta sẽ không bao giờ sinh nữa. Giang Đại Hổ còn cảm thấy điều này chỉ là lừa người nên cũng không tin vào nó.
Mãi cho đến Lý Tiểu Liên sinh cho anh ta thêm một đứa. Vậy không phải là bốn đứa con trai hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-129.html.]
Lúc ấy, Giang Đại Hổ mới thật sự tin tưởng và không nghi ngờ.
Hơn nữa, chuyện của anh ta với Lý Tiểu Liên đã mấy năm rồi? Đứa con trai Đại Bảo này cũng đã lớn như vậy mà vẫn luôn rất bí mật.
Ai biết kia chứ?
Cuối cùng bởi vì anh ta đi tố cáo Chu Lâm nên lập tức trở thành như hiện nay. Mà Chu Lâm thì lại không có chuyện gì.
Đây không phải đúng như lời của Hoàng Đại Tiên sao?
Có một số việc, con người ta không tin cũng phải tin!
Chu Lâm không biết rằng lúc trở về bà Giang đã nói như vậy. Sau khi anh nói chuyện thịt dê ở bên ngoài làng thì lập tức mang đi hầm lên.
Bạch Minh Châu hầm.
“Canh thịt dê cẩu kỷ rất tốt cho cơ thể. Ngày mai anh mang một chút sang cho cậu út với mợ út đi.” Lúc Bạch Minh Châu hầm canh thịt dê đã nói vậy.
Chu Lâm cười. Anh cũng còn chưa kịp nói chuyện này với vợ mà vợ anh đã lập tức nghĩ ra trước tiên rồi.
Vợ anh như vậy bảo sao anh không thương yêu được chứ?
Ban đêm Chu Lâm phải thương cô nhiều hơn mới được. Điều này khiến trong lòng Bạch Minh Châu âm thầm kêu khổ không ngừng.
Người đàn ông này, anh không được phép ăn thịt dê!
Ngày thường ăn không tiêu, nên khi ăn thịt dê thì anh càng không cho ngủ.
Sau khi ăn uống no đủ, ngày hôm sau Chu Lâm lập tức đạp lên chiếc xe Đại Kim Lộc để mang canh thịt dê đến cho cậu út Cố với mợ út.
Bây giờ là mùa đông nên loại canh thịt dê này thật sự rất bổ dưỡng.
Không phải cho quá nhiều thứ, chỉ đơn giản cho một ít cẩu kỷ. Nhưng mà tay nghề nấu ăn của vợ anh rất giỏi nên canh thịt dê hầm cẩu kỷ này thật sự rất thơm ngon.
Sáng nay anh ăn thực sự rất nhiều.
Với điều kiện bây giờ của gia đình anh, hiện tại một ngày Chu Lâm ăn ba bữa cơm. Anh cũng hơi buông thả bản thân mình một chút, nên ăn hơi nhiều một chút.
Cũng không còn cách nào cả. Vì ban đêm anh cũng tiêu hao rất nhiều sức lực nên khó tránh khỏi việc sẽ rất đói bụng.
Anh đạp trên chiếc xe Đại Kim Lộc Chu Lâm với tâm trạng vô cùng tốt đến đó.
Cậu út Cố và mợ út đều ở nhà và đang ngồi nói chuyện với hàng xóm ở trong nhà.
“Cậu út, mợ út.” Chu Lâm dừng chiếc xe Đại Kim Lộc ở cửa và xách hộp trái cây đi vào.
Anh phát hiện hộp trái cây này thật sự dùng được trong rất nhiều việc, đựng cái gì cũng được.
Anh mang đến hai hộp canh thịt dê cẩu kỷ cho cậu út và mợ út, mỗi người một hộp.
“Ôi trời, đây là cái gì? Cháu lại mang đồ ăn ngon đến cho cậu út và mợ út của cháu à?” Thím Thẩm hàng xóm hỏi.
“Canh thịt dê cẩu kỷ. Ngày hôm qua vào thành phố nhìn thấy có người bán thịt dê, cháu lập tức mua một chút. Bây giờ cậu út và mợ út của cháu đã lớn tuổi rồi, nên cần phải tẩm bổ, đồ này vừa hay thích hợp với họ.” Chu Lâm cười nói.
Thím Thẩm hàng xóm cực kỳ hâm mộ: “Đây đâu thể chỉ là cháu ngoại được? Là con trai ruột cũng đúng.”
Cậu út Cố nói: “Nếu là con trai ruột thì hôm nay nó phải nằm trên giường đất một hai năm!”
“Đúng vậy. Hiện tại chúng tôi chỉ ở trong nhà chơi, còn ăn thịt dê với uống canh gì chứ, đây là hưởng phúc.” Mợ út cũng nói.
Thím Thẩm lập tức nói: “Cháu ngoại hiếu thảo như vậy mà hai người vẫn còn oán trách được. Chu Lâm à. Lần sau cháu đừng mang gì cho họ cả, cái gì cũng đừng mang.”
“Không thể không mang được. Cháu luôn mong muốn cậu út và mợ út của cháu sống lâu trăm tuổi.” Chu Lâm cười tủm tỉm, nói.
“Đều bị cháu làm cho tức no rồi thì sao còn sống lâu trăm tuổi được.” Cậu út Cố trừng mắt liếc nhìn anh một cái.
Mợ út gật đầu: “Có chút tiền thì lập tức tiêu hết đi, không biết đường tiết kiệm một chút của cải. Cháu còn hai đứa con trai đấy, mợ nhìn thấy mà còn sốt ruột thay các cháu.”
Thím Thẩm hàng xóm khẽ cười, sau đó lại hỏi thăm Chu Lâm về chuyện ồn ào ở đại đội Ngưu Mông.
Chu Lâm nói: “Ôi, nói nữa thì lại xấu mặt. Cháu cũng không muốn nói nhiều đâu. Thím đợi sau khi Triệu miệng rộng trở về, nếu thím muốn biết thì cứ hỏi cô ấy đi. Cô ấy là đương sự nên cô ấy là người rõ nhất.”