Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:35:07
Lượt xem: 304
Nếu liếc mắt nhìn xuyên qua đám người thì chắc chắn có thể nhìn thấy Bạch Minh Châu. Cô vừa xinh đẹp, lại trắng trẻo đứng ở đó thì dù không muốn cũng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Chị dâu Chu nói: “Nếu cô có thể ở trong nhà chơi suốt như cô ta thì cô cũng có thể trắng như vậy.”
“Thật vậy ư?.” Triệu Mỹ Hương thật sự rất hâm mộ: “Người phụ nữ như thế thật là rất quý giá. Cô ta cũng không cần phải làm gì, ngay cả việc giặt quần áo cũng có thể dùng tiền để thuê người giặt. Cả ngày cô ta chỉ cần cho hai đứa trẻ con b.ú thôi.”
“Vậy thì cô cũng phải có được năng lực như người ta thì mới được.” Vợ Phong Mậu ở bên cạnh nói xen vào.
Chị dâu Đại Căn ăn miếng dưa muối đó không thấy có vị, nên lập tức lấy từ trong túi ra một quả mới để ăn: “Có năng lực đó thì thế nào? Cứ sống như cô ta thì liệu có thể còn lại bao nhiêu tiền?”
Chị dâu Chu nghe thấy những lời này thì cảm thấy được an ủi rất nhiều. Đúng vậy. Bởi vì biết nhà chị ta sẽ không sống hoà hợp được với hai vợ chồng này, cho nên hai nhà cậu cả và cậu hai đều không muốn làm họ hàng với đứa cháu này!
Triệu Mỹ Hương bắt đầu hỏi thăm vợ Phong Mậu: “Mẹ chồng cô sao rồi? Bà ấy chuẩn bị đi lại được chưa?”
Vợ Phong Mậu oán niệm sâu đậm: “Làm sao có thể nhanh như vậy được!”
“Không phải tôi nói cô, nhưng chị dâu cả đó của cô thật sự không tốt. Mẹ chồng đã dưỡng thương lâu như vậy, mà cô ta chưa từng đến chăm sóc dù chỉ một lần.” Triệu Mỹ Hương tiếp tục nói.
Vợ Phong Mậu liếc nhìn sang chị Lý đang nói chuyện với ai đó ở bên kia, cười lạnh nói: “Cũng chẳng có cách nào cả. Người ta tàn nhẫn đến mức có thể làm ra chuyện bất hiếu này, nhưng tôi thì không làm được như vậy. Người già dù có tệ đến đâu, thì lúc cần chúng ta không phải chúng ta nên hết sức giúp đỡ ư?”
“Cô thật hiếu thảo.” Triệu Mỹ Hương và chị dâu Chu liếc nhìn nhau, cười nói.
“……”
Bởi vì còn phải xếp hàng rất lâu, chị Đại Sơn lập tức đi đến đó tìm Bạch Minh Châu và chị Lý để cùng nhau tán gẫu.
“Một thời gian nữa, chúng tôi sẽ chuyển nhà. Đến lúc đó chúng tôi sẽ làm một mâm cơm nhỏ, mọi người đến nhé.” Chị Đại Sơn cười nói.
“Tôi chắc chắn sẽ đến.” Chị Lý cười nói.
“Đến lúc đó, tôi cũng sẽ đưa hai anh em bọn nhóc cùng đến.” Bạch Minh Châu cũng cười.
Trương Hiểu Mai cũng biểu thị muốn đi.
“Tôi nghe nói hai vợ chồng Đại Hà cũng muốn dọn ra riêng ư?” Chị Lý lại hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà chắc phải muộn một chút bọn họ mới dọn đi được.” Chị Đại Sơn gật đầu.
“Nhà cô với nhà Đại Hà đều dọn ra ngoài, vậy chỉ còn lại mỗi nhà Đại Hải.” Chị Lý nói: “Tôi nghĩ chắc chị dâu cả của cô cũng muốn ra ở riêng phải không?”
Không lâu trước đây, họ cũng nghe được khá nhiều chuyện của nhà ông đội trưởng.
Trong số đó thì chủ yếu là chuyện của vợ Đại Hải. Bởi vì việc thu hoạch vụ thu này nên cô ấy hầm hết gà trong nhà để ăn!
Đúng vậy. Cô ấy không muốn nuôi mấy con gà này nữa nên hầm cả ba con gà để ăn luôn!
Vì chuyện này mà mỗi ngày thím Tôn đều mắng cô ấy ba lần. Chửi ầm ĩ khiến cho toàn bộ đại đội đều biết chuyện này.
“Cô ấy chắc chắn muốn dọn, nhưng mà……” Chị Đại Sơn cũng không nói quá nhiều, mà chỉ đưa ra biểu cảm để cho các cô ấy hiểu.
Lý Đại Hải là con trai trưởng, không giống với Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà. Đặc biệt Lý Đại Hải lại là một trong những ứng cử viên chức đội trưởng đời tiếp theo được mọi người đề cử.
Với năng lực của anh ấy thì tám chín phần chức đội trưởng sẽ là của anh ấy.
Hơn nữa, ở đây phần lớn cha mẹ già đều ở cùng con trai trưởng. Nếu con trai trưởng dọn ra ở riêng vậy có nghĩa là sẽ không chăm sóc cha mẹ khi về già nên sẽ bị nói xấu sau lưng.
Đừng nói việc chọn đội trưởng thì đức hạnh không thể kém, chỉ cần việc không chăm sóc cha mẹ khi về già thôi thì sợ rằng sẽ không sống được ở trong thôn.
Cho nên Lý Đại Hải không thể dọn ra ở riêng.
“Hiện tại quan hệ của họ đã không tốt như vậy, sau này chắc chắn sẽ thường xuyên ầm ĩ. Bà mẹ chồng đó của cô thật giống với mẹ chồng tôi.” Chị Lý nói.
“Chị dâu cả của tôi cũng không dễ chọc, để xem ai sợ ai?” Chị Đại Sơn nói, rồi lại nhìn chị Lý nói: “Phải nói là cô thật quyết đoán. Ngay lúc đó vừa nói dọn ra ở riêng là lập tức dọn đi ngay, tất cả mọi thứ đều để lại cho hai người nhà chú hai của cô. Sau này, hai ông bà sống cùng với bọn họ, không ai có thể nói được cô.”
Chị Lý cười: “Đời này của tôi đã làm chính xác nhất một chuyện, đó là lúc trước tôi với Phong Thu sẵn sàng bỏ nhà đi chứ nhất định không ở chung trong nhà đó!”
Nhìn vào việc trong nhà của ông đội trưởng thì sẽ hiểu. Bản thân dọn ra ở riêng dù nghèo đến đâu thì vẫn cứ tốt hơn so với việc ở chung một chỗ!
Ít nhất thì sẽ không phải chịu đựng cơn giận dữ đó nữa!
Bạch Minh Châu với Trương Hiểu Mai luôn không thể thảo luận cùng mọi người về chủ đề này. Một người không có mẹ chồng, còn một người thì lại ở cùng cha mẹ ruột của mình. Cho nên cả hai đều không có mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-104.html.]
Điều này thật sự…… Rất sung sướng.
Thật ra cũng không phải tất cả mẹ chồng trên đời đều là người xấu tính.
Ví dụ như thím Đào. Bà ấy sống cùng với vợ chồng Đào Ngõa Phiến thật sự rất hòa hợp.
Và bà Lý ở chung với mẹ Thái Sơn là con dâu của bà cũng rất tốt.
Còn có nhiều trường hợp khác nữa.
Nhưng mà so sánh ra thì, mẹ chồng tốt thật sự cũng không nhiều lắm. Xác suất gặp phải người tốt vẫn khá là nhỏ.
Bạch Minh Châu cũng không cảm thấy may mắn vì mẹ chồng cô ra đi sớm, mà cô chỉ lo lắng cho mình nếu có mẹ chồng thì khi ở chung cô với mẹ chồng sẽ không thể hòa hợp được.
Đối với cô, mối quan hệ lý tưởng nhất giữa mẹ chồng và nàng dâu vẫn là mọi người đều ở riêng, khi cần giúp đỡ lẫn nhau thì sẽ đến hỗ trợ một chút. Cô cảm thấy như vậy chính là điều tốt nhất.
Sau này cô cũng sẽ dùng cách thức này để sống chung với con dâu tương lai của mình.
Nhưng mà hiện tại nói điều này thì vẫn còn xa quá. Đây là chuyện sẽ xảy ra nhiều năm sau.
Mấy người phụ nữ thì nói chuyện gia đình, còn mấy người đàn ông thì lại nói về chuyện thu hoạch vụ mùa bội thu năm nay.
“Năm nay công điểm của chúng ta rất có giá. Hai ngày trước, tôi đã hỏi kế toán. Ông ấy nói mỗi một công điểm của chúng ta giá hai hào đấy!” Lý Thái Sơn nói.
Lý Phong Thu kinh ngạc: “Tăng nhiều như vậy ư? Năm ngoái chỉ có một hào bốn, tin tức này của anh có chính xác không vậy?”
“Tất nhiên là chính xác rồi. Kế toán chính là chú của tôi!” Lý Thái Sơn trừng mắt nhìn anh ấy một cái.
Chu Lâm cũng vui mừng: “Tăng lên sáu phần tiền. Chúng ta thật sự xứng đáng là đại đội tiên tiến!” Không uổng công năm nay anh cật lực đi làm vất vả. Thật sự rất xứng đáng!
“Vậy trong các đại đội trong công xã của chúng ta, chúng ta vẫn được xếp hạng cao.” Chú Trương nói.
Mỗi một công điểm có giá hai hào, nếu mà so sánh với chỗ khác giàu có hơn thì có lẽ không đáng gì. Trên báo chí cũng có đại đội hạng nhất có công điểm giá tám hào, thậm chí là một đồng.
Nhưng những điều đó chỉ tồn tại trên báo thôi, còn ở khắp khu vực của họ công điểm đều không có nơi nào vượt quá giá 5 hào.
Mà ở nơi này của họ thì rất bình thường, chính là giống như năm ngoái. Mỗi một công điểm khoảng một hào ba hoặc bốn, có một vài đại đội chỉ xấp xỉ một hào.
Năm nay một công điểm ở đại đội của họ có thể có giá hai hào, thì nói đại đội của họ là đại đội tiên tiến thật sự cũng không sai.
Một vài người đang trò chuyện, phía trước những người còn lại đã bắt đầu chia lương thực và chia tiền.
“Ôi trời. Nhà ông Trần đã được chia nhiều lương thực như vậy, mà vẫn còn được chia hơn 180 đồng, sao lại được chia nhiều như vậy? Có phải tính sai rồi hay không?”
Cùng lúc này, phía trước có người hô lên và báo ra một con số cũng khiến tất cả mọi người xôn xao cả lên.
“Sao cơ? Hơn 180 đồng ư?” Chu Xuyên ở phía sau mở to hai mắt nhìn.
“Tính sai có phải không? Tôi nhớ rõ là năm ngoái nhà họ được chia hơn một trăm hai mươi đồng mà?” Chị dâu Chu cũng vội vàng nói.
“Tôi cũng nhớ như vậy. Sao lại nhiều hơn như vậy chứ? Không phải tính sai rồi chứ?” Chị Đại Căn cũng ngừng ăn dưa muối và hét lên theo.
Vừa nghe thấy số tiền được truyền đến từ phía trước, các đội viên đến đây xếp hàng để chia lương thực và chia tiền đều rất háo hức. Nhà ông Trần đoán chừng được nhiều hơn 60 đồng so với năm ngoái!
Kế toán cầm cái loa nói: “Tính toán không sai gì cả, năm nay nhiều hơn so với năm ngoái.” Ông ấy đã tính đi tính lại, chắc chắn không tính sai.
Ông đội trưởng cầm loa tiếp tục phát: “Mọi người xếp thành hàng đi, không được chen chúc. Đại đội Ngưu Mông chúng ta chưa bao giờ nợ xã viên bất kỳ khoản tiền gì, năm nay cũng như vậy. Một đồng một xu đều sẽ được tính rõ ràng. Nếu mọi người cảm thấy không đúng thì đều có thể đến đối chiếu lại.”
Vậy có nghĩa là không phải tính sai. Nhà ông Trần chính xác được chia nhiều tiền như vậy!
“Nhà ông Trần được nhiều tiền như vậy, nhà chúng ta có thể được chia bao nhiêu? Năm nay nhà chúng ta cũng rất cố gắng nỗ lực làm việc!” Chị dâu Chu hào hứng nói.
“Còn cả nhà tôi nữa. Nhà tôi cũng vậy!” Triệu Mỹ Hương vội vàng nói.
Chị Đại Căn rất tức giận. Cô ta không kìm được mà oán trách bụng mình: “Thằng nhóc này đến để đòi nợ mà. Công điểm năm nay có giá như vậy mà thằng nhóc này lại giày vò tôi rất nhiều!”
Năm nay cô ta không đi làm được việc gì cả. Phản ứng mang thai thật sự quá lớn. Từ lúc bắt đầu có thai đến bây giờ cô ta vẫn nôn nghén liên tục. Dù sắp sinh đến nơi rồi nhưng cô ta vẫn phải mang theo dưa muối để thỉnh thoảng lấy ra nhấm nháp. Nếu không cô ta sẽ dễ dàng cảm thấy buồn nôn.
Mọi người bên này cũng rất mong chờ.
Trương Hiểu Mai nói: “Không biết chúng ta có thể được chia nhiều hơn không?”
“Chắc chắn sẽ được chia nhiều. Nhưng mà muốn nhiều hơn thì không có, một nhà đoán chừng chỉ nhiều hơn bảy tám đồng thôi.” Mẹ của Thái Sơn ở phía trước nghe thấy lời này thì lập tức nói.