Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Gia giục Dư thị cùng chư vị lập tức dời cùng nàng, nhưng nàng cần thông báo tin tức cho từ sớm tinh mơ để còn chuẩn tinh thần.
Diệp tứ và Thu Nguyệt vẫn kiên tâm tề tựu tại cửa hàng buôn bán như lẽ thường. Lúc A Cửu bắt đầu tiếp nhận các đơn đặt hàng, sai vận chuyển hàng hóa và hộ tống khách nhân xuất hành. lúc hôm qua mới nhận một đơn nhiệm vụ, hộ tống một đôi mẫu tử rời trấn Đông Hương đến Ký Châu, nên chuyến trong vòng một tháng chắc chắn khó lòng kịp trở về. Tiểu lão đầu Trương Xương Lễ thì chẳng an lòng về chuyện điền trang, từ sáng sớm dẫn theo ông Tôn đến thôn trang. Trong nhà hiện giờ chỉ Dư thị, Nhuy Tỷ Nhi, và Linh Đang. Sau khi Diệp tứ đến cửa hàng, đồ ăn trong nhà đều là do Linh Đang nấu nướng. Giờ đây, nàng vẫn đang bận bịu nơi phòng bếp.
"Bên phía phân xưởng cũng chuyện gì, còn việc kinh doanh thì vẫn diễn bình thường." Phân xưởng vẫn như cũ, thông thường cách một thời gian dài họ mới nhận một đơn hàng buôn bán lớn.
Diệp Gia gật đầu, tiên thu xếp cho bốn võ tỳ tạm trú chen chúc tại phòng của Linh Đang ít hôm. Chờ đến khi chuyển sang chỗ ở mới sắp đặt thỏa .
Dư thị và Diệp Gia cùng trở về phòng. Diệp Gia liền kể cho Dư thị chuyện gặp gỡ Cố gia ở Luân Đài. Khi Dư thị Cố Minh Hy tìm đến tận Luân Đài, còn liêm sỉ mà ôm ấp huyễn tưởng tùy tiện vọng tưởng về chuyện từ hôn năm xưa, tức thì nỗi hỏa khí dâng trào trong lòng bà: "Doãn An thế nào?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Đương nhiên là cảm thấy hành vi của Cố gia vô cùng đáng ngờ." Có một việc cần Diệp Gia quá rõ ràng, trong lòng Dư thị cũng đủ hiểu.
Với tình trạng hiện giờ của Chu gia, đương nhiên là càng trầm lặng càng , càng ít chú ý thì càng an . Tuy rằng chẳng tường lý do vì phía Yên Kinh chừa cho Cảnh vương phủ một đường sống, nhưng cũng chính vì hiểu rõ nguyên nhân nên Dư thị mới luôn lo lắng đề phòng. Nhân vi đao thớt, ngã vi ngư nhục, Cảnh vương phủ chỉ còn một huyết mạch độc nhất vô nhị, khiến bà chẳng thể thận trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-518.html.]
Người Cố gia hành xử như , Dư thị tránh khỏi tức giận: "Thật đúng là như âm hồn tan! Đã như thì, chúng vẫn nên nhanh chóng dời nhà càng sớm càng thôi."
Nếu ngày xưa Dư thị yêu mến Cố Minh Hy chừng mực bao nhiêu, thì ngay khi Cảnh vương phủ xảy chuyện, cách Cố Minh Hy phủi sạch liên hệ khiến Dư thị tổn thương bấy nhiêu. Khiến tình cảm bà dành cho Cố Minh Hy từ yêu mến trực tiếp hóa thành chán ghét thôi. Bây giờ nhắc đến cái tên , trong lòng bỗng dấy lên nỗi phiền chán sâu sắc.
Diệp Gia thấy bà ngắm đăm chiêu ngoài khung cửa sổ, cho là bà dời khỏi chốn . Thật lòng mà , ngay cả nàng cũng chẳng nỡ rời bỏ tiểu viện .
"Kỳ thực, chúng chọn an cư nơi viện tử là bởi nó gần doanh trại, cũng coi là chốn an nhất trong trấn Đông Hương. Nếu diện tích viện tử quá nhỏ hẹp, phòng ốc đủ để dung , thì chúng cũng chẳng cần dời tới Thẩm phủ." Diệp Gia khẽ đảo mắt qua đất trống chẳng mấy rộng rãi ngoài cửa sổ, thầm tính toán, thừa dịp đoạn thời gian tạm dời đến Thẩm phủ, sẽ cấp tốc xây thêm vài gian phòng nữa. Lỡ như ở đó thoải mái, vẫn thể trở về đây, dù thì Chu gia tiểu viện cũng đến nỗi quá chật chội.
"Chẳng ?" Dư thị khẽ thở dài, thu dòng suy nghĩ miên man: "Thôi , chọc nổi thì trốn tránh ."
Chuyện chuyển nhà định, chỉ chờ đến khi chiều tối, trong nhà đều trở về.