Ngày thường, Hỷ Lai ít lời vô cùng. Khi ở Chu gia, ngoài việc thì chỉ ăn cơm, luôn tạo cho khác cảm giác ngây ngô khờ khạo. Diệp Gia vốn cho rằng trong ba cô nương, Thu Nguyệt là lanh lợi mồm mép nhất, nào ngờ Hỷ Lai ẩn chứa một phong cách riêng trong lời , vô cùng sắc sảo. Lời lẽ của nàng khiến tỳ nữ tức đến mặt đỏ tía tai. Tỳ nữ chỉ thẳng tay mũi Hỷ Lai, cứ "ngươi, ngươi" hồi lâu, song Cố Minh Hy trừng mắt liếc, nàng liền biến sắc, mặt đỏ bừng tới tận mang tai, vội vàng ngậm miệng.
Cố Minh Hy lúc lẽ nhận Diệp Gia dễ bắt nạt, hù dọa. Nàng mím chặt môi, tiến lên thi lễ một cái, : "Vị tỷ tỷ , chuyến tới đây tuyệt mang ác ý. Chỉ là tình cờ An ca ca cũng đang ở nơi ."
Diệp Gia nàng một hồi lâu, nghiêng đầu thẳng thắn thở dài một .
Thẳng thắn mà , Diệp Gia hề giỏi đối phó với những kiểu như Cố Minh Hy. Giống như mẫu của nguyên chủ, Diệp Tô thị, một quanh năm lệ nhòa, chỉ cần lỡ lời nặng một câu là tựa lê hoa đái vũ\, hễ gặp như , nàng chỉ tìm cách né tránh. Song, vị cô nương vô cùng cố chấp. Diệp Gia cố ý biểu hiện sự cự tuyệt rõ ràng đến , nhưng nàng vẫn cứng đầu kiên trì tiếp cận.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
\Vẻ kiều diễm của con gái khi .
"Đành ." Diệp Gia khẽ đáp, dù hiện tại chỉ vận bộ y phục vải lanh thô mộc, song dung mạo tuyệt trần vẫn khiến khác hổ thẹn. "Giờ cho ngươi , ngươi rõ thì thể rời ."
Cố Minh Hy đối diện Diệp Gia, ánh mắt liếc nàng, mặc dù dung nhan khuất tấm mạn che, nhưng vẫn vô thức đỏ bừng. Diệp Gia thấy ả sửng sốt, chẳng thèm bận tâm thêm, cũng còn đủ kiên nhẫn để dây dưa với ả, liền lách qua mấy chủ tớ mà bước về phía xe la.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-501.html.]
Cố Minh Hy ngạc nhiên một chốc, vội vàng bước tới cản bước Diệp Gia: "Ngươi, ngươi là ý gì?"
Hỷ Lai nhanh tay lẹ mắt đưa cánh tay chặn , Diệp Gia kịp bước lên xe. Nàng xe, đầu , quả nhiên, đôi mắt Cố Minh Hy phiếm hồng vài phần. Ả trừng lớn đôi mắt đang ngấn lệ, chằm chằm Diệp Gia như chỉ trích: "Tỷ tỷ, thể ghé chỗ tỷ chơi một lát chăng? Hôm nay gặp mặt, thấy tỷ tỷ là hiền hòa, cùng tỷ tỷ kề gối tâm sự thật lâu. Không tỷ tỷ thấy tiện ?”
"Không tiện." Diệp Gia cúi đầu ả: "Với , quen ngươi. Tiếng 'tỷ tỷ' dám nhận. Dù trong nhà tỷ , nhưng đều là những cô nương lớn lên ở chốn thôn dã Bắc Đình, nào phúc phận dám xưng tỷ với Cố gia cô nương."
"Ngươi!" Thị nữ của Cố gia chỉ tay về phía Diệp Gia.
Hỷ Lai bước tới tát một bạt tai vang dội, khiến ả thương. Sau đó nàng bước qua thị nữ , trèo lên xe khép cửa .
Tư Nam và Triển Lâm cũng chẳng buồn bận tâm đến bốn chủ tớ vẫn chôn chân cửa tiệm , quất roi thúc ngựa, nhanh chóng điều khiển chiếc xe la rời . Diệp Gia khẽ nhíu mày mấy bóng ngày càng xa, trong lòng mơ hồ chút phiền muộn. Cảm giác giống hệt như nàng đang cầm một chén thơm, bỗng nhiên một con ruồi cứ vo ve lượn lờ miệng chén . Dù thực sự sa xuống, nhưng chỉ cần thấy nó bay qua bay cũng đủ khiến chướng mắt .
Sắc mặt Diệp Gia lúc mấy vui vẻ, Hỷ Lai lén lút quan sát biểu cảm của nàng, lặng lẽ dám thở mạnh.