Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người quyền tiền ở Luân Đài đều sắm sửa đồ đạc ở khu phía Đông, đồ ăn thức uống ở đó cũng đắt hơn một nửa trở lên so với giá cả bán ở khu phố Nam, Bắc, và Tây. Lê Hoa Cao mà Diệp Gia tung bán chính là nhắm đối tượng khách hàng thượng cấp , cho nên đương nhiên là nàng cửa hàng của sẽ tọa lạc ở một nơi phồn hoa thịnh vượng.
Chợ búa ở Luân Đài sầm uất hơn hẳn trấn Đông Hương, bất kể việc buôn bán giao thương cho thuê cửa hàng, các phường môi giới đều quy củ rõ ràng. Bước đầu tiên, Diệp Gia đương nhiên tìm một môi giới đáng tin cậy, đồng thời cũng cần tìm thêm một thích hợp để dò la tình hình các cửa tiệm.
Tại Luân Đài vài phường môi giới, ngoài những phường do các thương hộ tự thành lập, còn phường môi giới do quan phủ lập . Phường môi giới lớn nhất đương nhiên là nơi do quan phủ thành lập; giá cả hàng hóa ở Luân Đài vốn chẳng định, mà phường am tường chuyện buôn bán giao thương, thông tin về hàng hóa cũng đều nắm trong tay. Trong đó cũng nhiều môi giới, việc nhanh nhẹn, lời lẽ khéo léo. Trong tay bọn họ nắm giữ vô vàn tài nguyên. Tuy nhiên, chỉ một nhược điểm duy nhất, đó là giá cả đắt đỏ. Còn phường môi giới do thương nhân điều hành thì giá thấp hơn đôi chút, thậm chí rẻ hơn đến một nửa.
Nếu Diệp Gia thuê hoặc mua cửa tiệm, đương nhiên sẽ chẳng so đo chút phí môi giới nhỏ nhoi . Nàng tìm một môi giới kinh nghiệm lão luyện, hết để nàng mô tả yêu cầu cụ thể của cửa tiệm một lượt, đó liền mở một cuốn sổ dày cộp.
Sau khi lục tìm hồi lâu, vị môi giới chọn vài ba nơi dẫn đoàn của Diệp Gia xem xét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-498.html.]
"Các cửa tiệm ở phố Đông Luân Đài đều ăn phát đạt, tuy dám nhận là tấc đất tấc vàng nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Gia quyến các quan lớn, cùng các thương hộ giàu bản địa đều đổ về phố Đông mua sắm. Nơi đây phần lớn bày bán bút mực giấy nghiên, sách vở, ngọc khí, đồ cổ, vàng bạc, châu báu, trang sức, chủng loại phong phú vô kể... Tóm , hàng hóa thượng hạng vận chuyển từ Trung Nguyên đến, còn kịp đưa đến phố Tây thì bán hết sạch ở phố Đông . Các cửa tiệm ở con phố quả thực dễ tìm, thường chỉ treo biển hàng nghề lên thì chừng nửa tháng còn chỗ trống."
Vị môi giới là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, lời lẽ lưu loát, từng câu nối tiếp như suối chảy. Không chỉ giới thiệu cho Diệp Gia tình hình các cửa tiệm ở những con phố khác khắp Luân Đài, mà còn chú trọng phân tích đối tượng khách hàng chính của mỗi khu phố: "Cửa tiệm ở con phố Tây thực cũng kém cạnh, chuyên bán đủ loại hàng hóa của Tây Vực. Phố Tây chủ yếu bày bán đồ ăn thức uống, các loại hương liệu đặc trưng của Tây Vực, cùng một ít son phấn, vải vóc và các tiệm may y phục. Nơi chủ yếu là vì một con hẻm hoa liễu lớn, tụ tập nhiều nữ tử, nên nhu cầu sử dụng những thứ đó cũng cao hơn hẳn."
Kỹ viện, lầu xanh.
"Ở nơi , phố Đông đắt nhất, còn phố Tây xếp thứ hai." Người môi giới liền một mạch ngừng nghỉ, chẳng cần ai đáp lời, "Phố Nam xếp thứ ba, còn gần cuối bảng là phố Bắc, giá cả thấp hơn một chút. nếu phu nhân thuê cửa tiệm với giá cả chăng hơn, thì ở phố Bắc cũng vài nơi khá đấy ạ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Gia một bên lắng , một bên cùng môi giới thẳng đến phố Đông. Nàng thăm thú qua hai gian cửa tiệm, thành thật mà , những nơi cũng chẳng coi là quá ưng ý.