Nhất là Thu Nguyệt cùng Linh Đang, mặt đỏ bừng như gấc chín. Diệp Gia ngẩn hồi lâu mới chợt ý thức thốt lời ngây ngô đến nhường nào: "Kẻ ... Lâu ngày gặp nên tranh thủ ân ái đây mà, nàng cũng kẻ chậm hiểu đến ."
Sau khi dùng bữa vội vàng, Hi Lai liền thu dọn chén bát, đem bếp rửa sạch. Việc an bài cho Lâm Trạch Vũ bỗng trở thành một vấn đề nan giải.
Gian phòng ngủ đây của Lâm Trạch Vũ nay trở thành nơi nghỉ ngơi của Thu Nguyệt, Linh Đang và Hỉ Lai. Phòng phía của Diệp Tứ cùng phu quân chật chội lắm , cả gia đình bốn miệng ăn chen chúc trong một căn phòng. Gian phòng của Tôn lão hán kề bên cũng kém phần eo hẹp, hai lão già cùng hai đứa trẻ trú ngụ tại đó. Sau khi Lâm Trạch Vũ trở về, còn chỗ nào để tá túc, đành tạm thời dọn dẹp tạp vật trong gian kho nhỏ, dựng tạm một chiếc giường gỗ đơn sơ để ngủ qua đêm.
"Ngày mai sẽ thu xếp thỏa." Diệp Gia chăm chú Lâm Trạch Vũ hồi lâu.
Chỉ bốn tháng rời nhà, tiểu tử trưởng thành hơn nhiều. Có lẽ nhờ sự huấn luyện của A Cửu, tính tình của cũng trở nên trầm tĩnh, kiên nghị hơn .
Sau khi sắp xếp qua quýt đó, Diệp Gia gọi Dư thị phòng. Chuyến Tây Vực , ba nghìn năm trăm khối xà phòng thơm mang về hơn sáu nghìn ba trăm lượng bạc. Diệp Gia ký kết với Trình gia thỏa thuận chia bốn phần lợi nhuận, dù chia cho Trình gia bốn phần thì tiền thu về vẫn còn nhiều. Trong lòng Diệp Gia sẵn những tính toán riêng.
"Xem một chuyến đến Tây Vực quả thực kiếm nhiều tiền. Hèn gì ít thương nhân ngại hiểm nguy, đem hàng hóa đến Tây Vực thử vận may. Lợi nhuận quả thật đáng kinh ngạc." Trong lòng Dư thị khỏi thốt lên cảm thán. Quả đúng là kiếm tiền trong tay còn ôm bảo bối, nếu kiếm tiền thì lấy đủ lương thực cho cả nhà.
Diệp Gia bà nhớ đến những ngày tháng ở Bắc Lý trấn, khi còn là tú nương khuê phòng, bèn mỉm : "Đây là mối lợi lớn dành cho hiệu buôn Trình gia. Nếu để một thương hộ danh tiếng mang hàng qua đó, e rằng hàng hóa còn tồn đọng, đến mục nát cũng bán ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-488.html.]
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trình gia đặt chân tới Tây Vực Đại Yên nhiều năm, tạo dựng uy tín vững chắc với dân nơi đây. Đây chính là một thứ tài sản vô hình vô giá.
"Phải, là đạo lý đó." Dư thị gật đầu tán thành.
Hơn sáu nghìn ba trăm lượng bạc về tay, cộng thêm khoản tích trữ trong nhà vốn hơn ba nghìn hai trăm lượng. Chu gia âm thầm tích trữ hàng trăm lượng bạc trong cái viện nhỏ bé từ lâu. Trước đó Dư thị còn mấy để tâm, nhưng khi Diệp Gia lấy tiền tiết kiệm gộp , Dư thị liền hạ giọng, tràn đầy kinh ngạc: "Mới hơn một năm mà nhà tích lũy nhiều bạc đến ?"
"Vâng." Tim Diệp Gia đập thình thịch, nàng cảm giác m.á.u huyết trong đang sôi sục: "Gia đình giàu nhờ con đường Tây Vực." Dư thị vốn còn đang cảm khái tiền đến quá nhanh, Diệp Gia xong câu , trái tim bà cũng nhịn mà đập mạnh một cái. Dư thị vốn là tham vọng, giờ cũng hưng phấn tột độ, sắc mặt lập tức trở nên rạng rỡ: "Có ? Dù chuyện gì cũng bằng !"
Chưa đến hai chồng nàng dâu ý chí sắt đá, Diệp Gia suy nghĩ một lát quyết định: "Nương, ngày mai con tới Luân Đài."
Nếu quyết định triệt để kinh doanh thì thể trì hoãn thêm nữa. Giờ chuyện buôn bán trấn đúng quỹ đạo, nàng tạm thời vắng mặt vài ngày cũng chẳng hề gì. khi nghĩ đến những gì Ngô gia đây, khi Diệp Gia vẫn dặn Dư thị cẩn thận hơn. Dư thị cũng hiểu rõ, giờ bà Diệp Gia tiếp thêm động lực mạnh mẽ. Tham vọng suốt mấy chục năm giờ bắt đầu nhen nhóm.
"Ta , con đường nhớ cẩn thận." Giờ bên phía Bắc Lý trấn định, nhiều rắc rối đều Chu Cảnh Sâm giải quyết sạch sẽ, Diệp Gia đường cũng cần lo lắng nhiều. Dư thị vẫn lo dân ở vùng quê nghèo khó thường sinh lòng tham lam, hiểm độc, nên vẫn dặn dò Diệp Gia cẩn thận.