Vốn dĩ ông còn suy tính, tiên sẽ từ chối một phen để xả giận, đó đợi Chu gia đến tận cửa nhờ vả vài , mới vẻ miễn cưỡng cắt giảm một lượng lớn cây giống vì Chu gia, nhân cơ hội để Chu gia nợ một ân tình thật lớn.
Trên thương trường xưa nay vẫn luôn là như , tiếc thể diện mà cầu xin khác mới hàng hóa . Ngô gia chuẩn tâm lý đợi Chu gia đến tận cửa ba lượt, ai ngờ mới dây dưa hai ngày, tiểu tức phụ của Chu gia đổi ý tứ.
Đột nhiên sai đến cần cây giống của ông nữa, khác với dự tính của ông . Sự việc ngoài mong đợi , thể khiến hoảng sợ chứ?
Hai cha con Ngô Ân nhớ hôm đó thoái thác với Diệp Gia bằng lí do gì, lông mày vẫn giãn : "Cha, cha xem Chu gia bây giờ là ý gì đây? Hôm qua thật êm tai, hôm nay đột nhiên đổi ý, đến liền đến."
Ngô Ân chứ, ông còn từng qua với của Chu gia: "Lão tam đến ?"
"Lão tam đến phân xưởng canh chừng, sáng sớm ."
Nói đến chuyện , Ngô Mẫn cũng chút phiền lòng. Người của Chu gia việc khác với khác . Cô vợ nhỏ đó chuyện thì nhỏ nhẹ, nhưng việc khiến khó lòng nắm bắt đến thế: "Khi nãy con sai gọi trở về, giờ chắc cũng đến nơi ."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
" một ngoài đợi, xử lý sạch sạch sẽ những chuyện các con vòng vo đó cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-466.html.]
Ngô Ân thể cắm rễ sâu rộng ở trấn Đông Hương bấy nhiêu năm, tất nhiên thủ đoạn riêng. Tuy chẳng coi một giáo úy nhỏ nhoi gì, song y cũng chẳng rước lấy phiền toái. Dẫu Ngô gia cắm rễ tại đây, hổ mạnh khó địch rắn nhà. Chu Cảnh Sâm ở ngay trấn Đông Hương kề cận, trong tay nắm giữ hơn vạn binh mã. Nếu thực sự chọc giận kẻ đó, đại nghiệp Ngô gia dù lớn mạnh đến mấy cũng khó mà thu vén thỏa. Kẻ thức thời nào lấy ngọc quý mà đấu với gạch vụn đá nát?
"Phụ , quả là quá mức cẩn trọng. Chu gia chẳng qua chỉ là một đám cô nhi quả mẫu. Chỉ riêng một Chu Cảnh Sâm thì thể gây nên sóng gió gì lớn lao chứ?"
Chu gia mới phất lên bao nhiêu ngày? E rằng còn đầy ba tháng.
Trong mắt Ngô Mẫn, tên giáo úy họ Chu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, thấu rõ thời cuộc mà thôi. Cơ hội bày mắt chẳng tận dụng, ngược còn kết giao với một tên tri huyện nơi huyện Khách Thập, hành xử chẳng khác nào phường vô . Ngày nay thiết lập cửa khẩu, mai dựng xây thành lũy, còn kết giao thâm tình với tên tri huyện quyền thế , lấy trứng chọi đá mà ở nơi khuấy động phong ba. Đừng thấy bây giờ may mắn vị trí giáo úy, thể vững bao lâu vẫn còn là ẩn . Chẳng lẽ thật sự cho rằng chức giáo úy là dễ dàng yên ? Hãy Thẩm Hải và Ngưu Bất Quần , kinh doanh hai mươi năm, chẳng vẫn ám hại mà bỏ mạng đó ư?
Nhắc đến chuyện , Ngô Mẫn càng thêm phẫn uất.
Tên Quách Hoài điên rồ quan thì cứ quan, đang yên đang lành cứ bày cái chính sách mới mẻ gì chứ? Nói thì êm tai đấy, nhưng rốt cuộc chẳng là lấy phúc của kẻ giàu chia cho kẻ nghèo ! Bọn dân đen thì thuế má cần nộp nữa, lao dịch cũng giảm nhẹ. lẽ nào cho rằng như là cuộc sống của bọn chúng sẽ hơn ? Dám chĩa mũi dùi các phú thương địa phương, đặc biệt là nhắm những thương hộ đang chịu thuế cao ngất trời, chẳng lẽ sợ liên kết lật đổ ư?
Hơn nữa, như thì bọn chúng thể nhận lợi ích gì? Bản Chu gia cũng xuất từ thương nghiệp, giày vò như thế chẳng là hại lợi ?
Chuyện thu ba phần mười thuế thương nghiệp đối với mặt hàng son phấn, bột nước cứ như một cây kim ghim sâu lòng Ngô gia, nuốt trôi, nhả chẳng đặng.