Cửa hàng mấy con d.a.o phay, thấy Diệp Tứ Muội đang cắt thịt, Diệp Gia cũng gần cắt cùng. Hai cắt nhiều, cả buổi sáng, thịt họ mang đến đều bán gần hết. Tới giữa trưa, ông Tôn mới mang mấy thứ như đầu heo, lòng heo và gan heo về.
Xe bò dừng ngoài cửa chốc lát, đó mang những thứ đến phủ Chu gia.
Diệp Gia thấy thịt còn ít, nghĩ Tứ thể lo liệu nên bảo ông Tôn khi giao hàng xong thì trở phủ.
Hôm nay, vị môi giới nhất định mang thư chấp thuận đến, bởi nàng và Dư thị cần đích đến Thẩm phủ xem xét. Diệp Tứ bận rộn từ sáng sớm, nàng công việc của trông nom hai đứa nhỏ. Nàng đặt chúng chiếc ghế đằng quầy hàng, dù hai đứa bé ngoan ngoãn, chẳng hề lóc quấy phá, thế nhưng khi thấy cảnh đó, trái tim Diệp Gia vẫn dâng lên nỗi chua xót khôn nguôi.
Em gái nàng chăm sóc con cái lao động vất vả, dựa mà mấy cô gái ở Thẩm phủ chẳng cần gì cũng ăn sung mặc sướng?
Sau khi ông Tôn về, Diệp Gia và Dư thị cũng nhanh chóng đến Thẩm phủ. Lần , họ thẳng thừng từ cửa chính bên trong. Lão nô giữ cửa nhận Dư thị, nhưng ông càng chú ý đến Diệp Gia. Biết đây chính là nữ chủ nhân, ông vội vàng tiến đến hầu hạ.
Diệp Gia và Dư thị ghế ở chính sảnh, sai ông gọi mấy cô gái đến. Lão nô nhanh chóng đưa tất cả họ đến phòng khách.
Lúc , chỉ mười tám cô nương mặt. Diệp Gia nhấp c.ắ.n hạt hướng dương, ánh mắt lướt qua đám . Hai còn thiếu dĩ nhiên là Liễu Khê và Lâm Tịch Nguyệt, chắc chắn đang ở cùng một nơi nào đó. Nàng liếc lão nô , ông liền thì thầm giải thích lý do cho nàng. Hóa ngày , khi Diệp Gia mới rời lâu, một vị công tử họ Quách cầm tín vật của Chu Cảnh Sâm đến cửa, dẫn hai cô nương rời .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nghe , trong lòng Diệp Gia dấy lên suy đoán. Nàng gật đầu tỏ ý hiểu, sang các cô nương còn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-437.html.]
Lần , sắc mặt và dáng vẻ của vài cô nương trông kém sắc hơn nhiều.
Mấy ngày Diệp Gia nghỉ ngơi đến đây, cuộc sống của họ đổi chóng mặt. Có lẽ lão nô trong phủ thuật chuyện cho Chu Cảnh Sâm, Diệp Gia chỉ liếc mắt nhận . Nếu đến đây, họ vẫn giấu nổi vẻ kiêu ngạo, thì bây giờ khi đối mặt với Diệp Gia, thậm chí họ còn chẳng dám thẳng mặt nàng, giọng lẫn cử chỉ đều vô cùng cung kính.
Từ khi bước , Dư thị ở vị trí cao nhất, bà ung dung nhấp . Tính cách của bà vốn dịu dàng nhã nhặn, thế nhưng phong thái bây giờ giống những lời khác từng . Bà thản nhiên hỏi quản sự, đó màng đến lý do, chỉ lạnh nhạt thờ ơ đó.
Trong lòng Diệp Gia kinh ngạc, còn Dư thị mấy .
Tốc độ chuyện của Dư thị chậm hơn nhiều. Đầu tiên bà hỏi các cô nương mấy câu, tương tự như những câu Diệp Gia từng hỏi : Tên họ, tuổi, gì, chữ ? Tuy nhiên, dáng vẻ của bà toát lên sự kiêu ngạo, tạo thành một phong thái uy nghiêm đáng sợ.
Diệp Gia bên cạnh trầm ngâm, bỗng nhiên nàng nhận vấn đề của chính .
Vì tư tưởng hiện đại, Diệp Gia luôn đối xử với bình đẳng như . nàng quên mất đây là xã hội phong kiến, cũng là thời đại mà con phân chia thành năm bảy hạng. Đôi khi sự khách sáo thờ ơ của nàng, với một vài trở thành yếu điểm dễ bắt nạt. Đặc biệt là những kẻ thường xuyên gặp gỡ giàu sang phú quý, mắt cao hơn đỉnh đầu, khách sáo với họ chỉ khiến nàng trông như thiếu tự tin. Rốt cuộc, thuyết phục hiệu quả bằng việc đe dọa.
Dư thị hỏi như , những bên trả lời càng thêm cẩn trọng.