Diệp Gia tiện tay búi cao mái tóc, hài đến tủ tìm một bộ xiêm y mới tinh tươm. Khi ngang qua bàn trang điểm, nàng vô tình lướt qua gương đồng, thấy vai, cổ và n.g.ự.c đều chi chít dấu vết ái ân, trông thật t.h.ả.m hại, khó lòng mà nổi.
Vốn dĩ da nàng trắng nõn như ngọc, nên những dấu vết càng thêm rùng rợn. Nàng thầm mắng nhiếc Chu Cảnh Sâm: " là đồ lang sói đội lốt !"
Diệp Gia nhanh chóng khoác xiêm y, tề chỉnh xong xuôi mới mở cửa.
Chẳng Nhuy Thư Nhi thức giấc tự bao giờ. Có lẽ nàng tự y phục, nên trông phần xốc xếch, song vẫn toát lên vẻ đáng yêu vô cùng. Nha đầu nhỏ thức dậy cũng chẳng hề quấy phá, chỉ xổm hiên, bàn tay bé xíu cầm một nắm cỏ non đút cho dê ăn.
Diệp Gia vội vã đun nước nóng để sơ rửa mặt mũi. Khi bước khỏi phòng mà chẳng thấy bóng , nàng khẽ thở dài ngao ngán. Quả thật đêm qua nên phóng túng với Chu Cảnh Sâm, sắc đúng là thứ mê hoặc khiến hồ đồ. Sau khi dùng xong một bát cháo trong bếp trở về phòng, cuối cùng Diệp Gia cũng trông thấy bức thư Chu Cảnh Sâm để bàn.
Hôm nay lên đường đến Bắc Lý trấn, thể trái quân lệnh nên khởi hành từ khi trời còn hửng sáng. Nội dung trong thư chẳng khác mấy những điều Chu Cảnh Sâm nhắc nhắc bên tai nàng đêm qua, nào là việc quân bận rộn, đành nhờ Diệp Gia quán xuyến việc nhà. Ngoài , còn cẩn thận dặn dò nàng, rằng tháng nhớ thường xuyên đến thăm .
Thăm ? Thăm gì ? Đến đó đưa phạn hạp ?
Diệp Gia nén mà đảo mắt, nàng vẫn cẩn thận cất bức thư .
Nàng trầm ngâm một lát một bộ y phục bằng vải thô, đoạn gọi hai đứa nhỏ đang chơi đùa ở hậu viện . Một lớn ba nhỏ cùng rừng nhặt củi, đó nấu vội chút thức ăn cho bọn trẻ. Xong xuôi, họ khóa cửa thẳng tiến đến cửa hàng Tây Thi ở phố đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ga-cho-phan-dien-chinh-that-nay-khong-de-choc-ysoh/chuong-436.html.]
Cửa hàng Tây Thi lâu mở, nay bỗng nhiên bày bán muôn vàn món hàng mới mẻ, tất nhiên sẽ trở nên nhộn nhịp vô cùng. Lúc , những khách nhân đến mua thịt cũng dần rời . Diệp Gia bên ngoài quan sát khắp lượt cửa hàng, đó dẫn ba tiểu hài lối cửa hậu viện. Có lẽ ông Tôn vẫn còn đang bán thịt, nên nàng bảo bọn trẻ sân chơi chốc lát: "Tôn Tuấn, ngươi hãy trông chừng Nhuy Thư Nhi và Tiểu Thành, đừng để chúng chạy ngoài."
Tôn Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, còn Diệp Gia vội vã tiến đến sảnh .
Diệp Tứ Muội bên quầy hàng. Đừng lầm tưởng nàng thường ngày hiền lành, nhẹ nhàng mà vội đ.á.n.h giá, khi tiếp quản việc kinh doanh, Diệp Tứ Muội nhanh nhẹn hoạt bát, lời lẽ sắc sảo, tính toán rõ ràng. Dư Thị đối diện quầy hàng, đang cân thịt cho khách nhân.
Hai phối hợp ăn ý nhịp nhàng khiến Diệp Gia tức thì cảm thấy an lòng. Dư Thị thấy nàng đến, cân thịt cho vị khách mặt, hỏi Diệp Gia dùng bữa sáng chăng: "Sáng nay vội vã, e rằng trong nhà ai nấu cơm. Con vội vàng đến đây như chắc cũng ăn. Nơi cần con , con cứ về nhà dùng bữa ."
Từ khi Diệp Ngũ Muội và Diệp Tứ Muội đến đây, Diệp Gia ít khi tự tay nấu đồ ăn sáng, thậm chí nhiều khi nàng còn chẳng nấu cơm. Vì lẽ đó, Dư Thị và những khác đều quen với việc nấu cơm cho Diệp Gia, giờ bỗng nhiên ai nấu cơm sáng, bà lo nàng sẽ đói bụng.
Diệp Gia bật : "Sao nương vẫn lo đói bụng ? Hơn nữa chẳng ở nhà vẫn cháo ?"
Ếch Ngồi Đáy Nồi
"Nấu cháo?" Dư Thị thả đồng tiền rương, đó tò mò hỏi: "Ai nấu ?”
Diệp Gia thầm nghĩ nương thì cũng là Diệp Tứ Muội. Tuy nhiên vẻ mặt của Dư Thị, nàng hờ hững : "Nếu nương nấu, cũng Tứ Muội, thì lẽ nào phu quân của con nấu chăng?"
Chẳng qua nàng chỉ thuận miệng thốt câu đó, thế nhưng Dư Thị vô cùng kinh ngạc. Diệp Gia để ý đến vẻ ngạc nhiên của bà, nàng xong thì xoay giúp khách nhân chọn thịt.