[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến! - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:32:35
Lượt xem: 364
“Trẫm đều mang cả mạng sống cho Tửu Tửu, sao nàng vẫn không yêu trẫm…” Hắn khàn giọng, mí mắt che đi đuôi mắt phiếm đỏ.
Sơ Tửu Tửu vùng vẫy, cảm thấy khó hiểu: “Sao ta lại không yêu chàng?”
[Không yêu mà chịu đựng được tên biến thái như ngươi ư? Đã sớm bị ngươi dọa cho mất hồn rồi.]
Dung nhan tuấn mỹ của Hàn Sở ngẩn ra, sau đó buông đôi tay sắt thép, đôi con ngươi phiếm đỏ ẩn chứa sự khao khát nhìn chằm chằm vào nàng.
Mỗi bước mỗi xa
Sơ Tửu Tửu tức giận nâng tay véo bắp thịt của hắn: “Sao chàng lại ôm chặt như vậy?” nàng gần như không thở nổi.
“Tửu Tửu yêu trẫm sao?” Đôi bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, tình cảm dạt dào.
Sơ Tửu Tửu không phòng bị ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt đẹp như hoa đào của hắn: “Không yêu chàng thì yêu ai?”
[Ta thể hiện rõ ràng như vậy mà?]
Bình thường hắn ngủ rất say, thỉnh thoảng nàng tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt an tĩnh của Hàn Sở bên cạnh, không nhịn được mà ngắm hắn một lúc, lén hôn hắn.
Nàng đang suy nghĩ, thì ánh mắt đỏ rực của Hàn Sở chứa đựng sự âm u, cực kỳ đáng sợ, sự biến thái trong đó khiến Sơ Tửu Tửu thầm kêu không ổn.
Nàng vội vàng kéo chăn định xuống giường, nhưng mắt cá chân trắng nõn của nàng đã bị bàn tay lớn nắm chặt, kéo trở lại trước mặt hắn.
“Ta… Ta không yêu… ưm…”
Chiều tối, trong màn trướng vẫn vang lên những câu hỏi của Hàn Sở, chỉ là giọng nói trong trẻo lúc này lại khàn khàn như ngọn lửa đang bùng cháy.
“Tửu Tửu vừa nói gì? Trẫm không nghe rõ.”
Chờ một lúc lâu, Sơ Tửu Tửu mới cất tiếng run rẩy: “Ta… Ta yêu chàng.”
“Yêu ai? Tửu Tửu yêu ai?” Giọng hắn kèm theo âm thanh của những nụ hôn, bỗng trở nên dịu dàng.
“Yêu… Yêu Hàn Sở.” Sơ Tửu Tửu đã không biết đã nói bao nhiêu lần, nhưng người này dường như không bao giờ chán nghe.
Vừa dứt lời, nàng lại bị Hàn Sở ôm chặt trong lòng, nghe giọng nói gần như điên cuồng của hắn, nàng cắn môi, mi mắt không ngừng run rẩy.
Vài ngày sau, mọi thứ trở lại bình lặng, tin đồn dần lắng xuống.
Hôm đó, gió lạnh thổi vi vu, các đại môn phái tấn công vào hoàng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-bi-dai-phan-dien-rao-riet-nham-den/chuong-117.html.]
Dân chúng đều đóng chặt cửa, sợ rằng cuộc mưu phản của võ lâm minh chủ sẽ ảnh hưởng đến bọn họ, tất nhiên, cũng có những người dân bất bình cho đương kim thiên tử, đang triệu tập người đến chặn các đại môn phái.
Cổng chính của hoàng cung được canh gác nghiêm ngặt, đang tập trung các cao thủ của các đại môn phái.
Người đứng đầu là võ lâm minh chủ mặc một thân đồ đen, nổi bật giữa cổng chính, chỉ lộ ra đôi mắt đen ánh lên vẻ lạnh lẽo.
Hà chưởng môn xoay người lại, lớn giọng nói: “Ta đến để truyền đạt mệnh lệnh của minh chủ, các vị không được làm hại người vô tội, chỉ bắt giữ nội vệ, đợi quân cấm đến rồi hãy ra tay cũng không muộn.”
“Vâng, minh chủ.”
Trong số các đại môn phái đông đảo, chỉ có Ngô chưởng môn là không đến, cũng không phái bất luận kẻ nào từ phái Lôi Kiếm. đến
Vũ Đinh đứng sau võ lâm minh chủ, rút kiếm, đã không thể chờ đợi để bắt đầu cuộc mưu phản này.
Khi võ lâm minh chủ dẫn mọi người xông vào cửa cung, tất cả các thị vệ không chỉ ném kiếm xuống đất, mà cánh cửa hoàng cung cũng được mở ra.
Các đại môn phái: “???”
Đám cao thủ võ lâm đang hừng hực khí thế, lập tức ngẩn ra, đây… là chuyện gì vậy?
Những người trong các đại môn phái nhìn nhau, không đoán được trong hồ lô của Hoàng thượng có chứa thứ gì.
Có vài cao thủ võ lâm cho rằng, những chiêu trò hoa mỹ không thể nào so với sức mạnh thực sự.
“Chúng ta tụ hợp nhiều cao thủ như vậy, vị kia dù có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chống lại sức mạnh của chúng ta!”
“Xông vào!”
“Để minh chủ đoạt lấy ngôi vị hoàng đế!”
Ban đầu chỉ có vài người hô hào, nhưng sau một lúc, thanh thế của các đại môn phái vang dội, tiếng hô dậy đất trời chấn đông cửa chính hoàng cung.
Hàn Sở liếc nhìn các thị vệ một cái, tất cả đều lùi lại hai bước, không có ý định ngăn cản.
Tiếng hô hào sôi sục của các đại môn phái bỗng dưng im bặt, những thị vệ này đang làm gì vậy? Không ngăn cản bọn họ vào cung mà còn lùi lại hai bước?
Chỉ nghe võ lâm minh chủ bình tĩnh nói: “Nếu đã vậy, theo ta vào cung.”
“Vâng! Minh chủ!”
Các đại môn phái lại hừng hực khí thế, đồng thanh hô lên khẩu hiệu vừa rồi, cùng nhau bước vào hoàng cung.