Xuyên Qua Thời Không Xuyên Sách Sảng Văn - Chương 517
Cập nhật lúc: 2025-05-03 14:08:49
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8UwA9U1j5Q
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn ánh mắt hòa nhã của Vãn Vãn, ông cụ Tiêu cũng cảm thấy vui lây, lại gắp thêm đồ ăn cho cô.
Thấy ông nội thích Vãn Vãn như vậy, trong lòng Trình Kiêu cũng cảm thấy vui, không còn ghen tị với ông nội nữa, anh vui vẻ bóc tôm cho Vãn Vãn, giúp mẹ và ông nội gắp thức ăn cho cô, bận luôn tay luôn chân.
Bữa cơm này cứ như vậy mà kết thúc trong sự hòa thuận, ấm áp.
Tiểu Ngô cũng đã nhận được thông tin bên phía trưởng khoa Lý, chuyện về đội vận tải đã giải quyết thỏa đáng.
Chuyện này chẳng cần phải lo lắng tí gì, chỉ cần một câu của ông cụ Tiêu là đã giải quyết xong.
Rất nhanh, ông cụ Tiêu đã gọi điện cho Tô Cần, tất nhiên là phải gọi điện đến công ty vận tải, nhà họ Tô vẫn chưa lắp đặt điện thoại, không được thuận tiện cho lắm.
Đúng lúc Tô Cần đang tăng ca ở công ty, gần đây ông ấy rất bận, việc kinh doanh của công ty rất nhiều, mà vì ông ấy quản lý tốt nên gần đây cũng đã được tăng lương.
Cho đến lúc đi làm ông ấy mới biết được, Tô Cần không những được tăng lương mà còn được hưởng 10% hoa hồng của công ty, còn chưa nói đến tiền thưởng cuối năm nữa.
Tính toán một chút, trong vòng một năm Tô Cần sẽ kiếm được hơn một vạn. Đột nhiên nhà họ Tô biến thành một hộ gia đình giàu có, ở huyện Nghi An này là điều rất hiếm thấy.
"Là bác Tiêu ạ." Tô Cần nhận điện thoại, nghe thấy giọng nói của ông cụ Tiêu truyền từ phía bên kia sang, vừa mừng vừa sợ.
Ông cụ Tiêu nói: "Tiểu Tô à, Vãn Vãn đã tới Bắc Kinh rồi, giờ đang ngồi cạnh bác, cháu cứ yên tâm"
Tô Cần nói: "Ôi trời, cảm ơn bác nhiều lắm ạ, Vãn Vãn một thân một mình tới Bắc Kinh, cháu quả thực lo lắng cho con bé, mà giờ có Trình Trình bên cạnh chăm sóc nó, cháu cũng yên tâm phần nào."
Ông cụ Tiêu cười nói: "Đứa trẻ Vãn Vãn này bác rất thích, con bé giống như cháu gái bác vậy, bác còn mong Vãn Vãn có thể ở lại Bắc Kinh thêm một thời gian nữa kìa"
"Vậy thì phiền bác Tiêu quá, đứa nhỏ Vãn Vãn này không gây ra phiền phức gì chứ ạ?"
"Ngoan lắm, ngoan lắm, bác rất thích con bé." Ông cụ Tiêu cười sang sảng.
DTV
Quả tim đang treo ngược của Tô Cần cũng đã hạ xuống.
Từ khi nói chuyện với Trình Kiêu, Tô Cần cũng đã biết sớm muộn gì thì Vãn Vãn cũng sẽ bước vào cửa nhà nhà họ Tiêu. Mặc dù cũng đoán được phần nào rằng ông cụ Tiêu và mẹ Trình Trình sẽ thích Văn Vãn, mà giờ chính tai nghe được lời này của ông cụ, Tô Cần cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Hàn huyên một hồi, ông cụ Tiêu nói ra mục đích vì sao mình lại gọi điện tới, rồi nói với Tô Cần về chuyện của công ty vận tải.
Tô Cần vừa nghe thấy lập tức ngồi thẳng dậy: "Bác Tiêu, chuyện lớn như vậy, lại phiền bác lo nghĩ cho cháu quá ạ."
"Thằng này, bác giúp cháu, không phải là đang giúp Trình Trình nhà ta sao?" Ông cụ Tiêu liếc nhìn Văn Vãn đang học cách xếp hoa quả với mẹ Phùng, nhẹ giọng nói.
Tô Cần hiểu ra, ông cụ nói như vậy là đã ngầm chấp nhận chuyện của Vãn Vãn và Trình Trình rồi, trong lòng ông ấy cảm thấy rất vui.
"Đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều là vì bọn trẻ."
Hai người nói chuyện một lúc, ông cụ Tiêu nói: "Có muốn nói chuyện với Vãn Vãn không?" Sau đó ông cụ lại đi gọi Vãn Vãn tới: "Vãn Vãn, tới đây nói chuyện với ba cháu này."
Vãn Vãn đang sắp hoa quả được một nửa, nghe thấy ông cụ Tiêu gọi thì cô liền chạy ngay tới, lau tay rồi mới cầm điện thoại lên, ngọt ngào gọi: "Ba!"
"Vãn Vãn à, mấy ngày này ở bên ngoài vẫn tốt chứ? Có vất vả không con?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-thoi-khong-xuyen-sach-sang-van/chuong-517.html.]
Kỳ thực Tô Cần có chút áy náy, lúc đầu bởi vì nghe lời thầy giáo nghĩ rằng để Vãn Vãn tham gia cuộc thi này cũng tốt. Nhưng lại không nghĩ tới vậy mà lại vất vả như vậy, vô cùng đau lòng. Sau này sẽ mọi chuyện đều đặt con gái lên hàng đầu, sẽ không để xảy ra những chuyện này nữa.
"Không vất vả ạ, con còn thấy rất ổn, đây cũng là một trải nghiệm hiếm có trong đời, mặc dù hơi căng thẳng, nhưng con cũng rất vui" Vãn Vãn dường như cảm nhận được sự áy náy của ba, an ủi ông ấy qua điện thoại.
Cô nói cũng không sai, ngoại trừ việc dành ra chút thời gian ra, thật ra cũng là một trải nghiệm khó có được, đối với cô mà nói cũng là một kỉ niệm đáng nhớ trong giai đoạn trưởng thành.
"Được rồi, phí gọi điện đắt lắm, chúng ta không nói nữa. Con ở Bắc Kinh sống cho tốt, nhớ nghe lời ông nội Tiêu của con, chơi vui vẻ đi, ba đợi con về nhà"
Cô có chút không nỡ cúp điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trình Kiêu đứng bên cạnh mình cô mỉm cười với anh.
"Nhớ nhà rồi à?" Trình Kiêu nhẹ nhàng hỏi.
Vãn Vãn cũng không giấu diếm: "Ừm, nhớ nhà rồi. Đây là lần đầu tiên mà em rời xa ba mẹ lâu nhất đấy, trước đây là dù bao lâu cũng sẽ không xa ba mẹ lâu như này. Ba em cũng rất lo cho em, em..."
Trình Kiêu nói: "Nhớ nhà rồi thì nên gọi điện về nhà nhiều hơn. Đợi đến khi nhà em lắp điện thoại là ổn rồi, nếu em thấy nhớ ba mẹ quá thì cứ gọi điện về hỏi thăm sức khỏe họ."
Vãn Vãn gật đầu, cô biết mình vẫn còn trẻ con, đã lớn ngần này rồi, xa nhà vẫn còn nhớ nhà nhớ ba mẹ. Lỡ mà sau này cô phải thường xuyên xa nhà, phải đi học đại học thì sau này phải làm thế nào?
Trình Kiêu nói cũng đúng, sau này trong nhà lắp điện thoại vậy thì cũng không cần quá lo lắng, nhớ nhà rồi thì cứ gọi điện cho ba mẹ nhiều hơn, vậy thì không còn chuyện gì nữa rồi.
Trình Kiêu nắm lấy tay cô an ủi, động viên.
Trong lòng Vãn Vãn cảm thấy tốt hơn nhiều, cũng không còn thấy buồn nữa.
Có Trình Kiêu ở bên cạnh thật là tốt.
Mỗi khi tâm trạng cô thấy không vui, anh đều sẽ nghĩ ra mọi trò để chọc cho cô vui vẻ.
"Mai em có bận gì không? Anh dẫn em đi chơi, cho tâm trạng thoải mái, để tâm tình tốt hơn chút. Ở Bắc Kinh có rất nhiều nơi thú vị, em muốn đi đâu chơi chỉ cần nói với anh một tiếng, ngày mai chúng ta liền đi."
Vãn Vãn nghĩ: "Em muốn đi Trường thành, em chưa từng tới Bát Đạt Lĩnh bao giờ."
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cô chưa từng đặt chân tới Trường thành. Kiếp trước là bởi vì sức khỏe không tốt, luôn nằm ở bệnh viện, ngay cả ra ngoài đi dạo cũng khó, càng không cần phải nói tới việc đến Trường thành đi dạo.
"Em còn muốn đi Cố cung, muốn đi chùa Lạt Ma, muốn đi.." Vãn Vãn sờ đầu ngón tay mình, bắt đầu công cuộc kể hết các phong cảnh nổi tiếng ra.
Trình Kiêu mỉm cười nhìn cô, lấy một tờ giấy rồi ghi hết những phong cảnh mà Vãn Vãn nói.
Hễ là nơi mà Vãn Vãn muốn đi thì anh sẽ cùng cô đi tới đó. Chỉ cần Vãn Vãn mong muốn anh đều đáp ứng cô. Đợi đến lúc Vãn Vãn nói hết những nơi mà cô muốn đi, Trình Kiêu cũng dừng bút, tờ giấy đã ghi kín cả hai mặt.
Vãn Vãn có chút xấu hổ: "Chúng ta không cần phải nơi nào cũng đi đâu, chúng ta."
"Đi, nơi nào cũng đi, giờ chắc chắn là không đi hết được những nơi này vậy thì để sau này. Sau này em vẫn còn phải đến Bắc kinh đi học, sau này mỗi tuần anh đều sẽ đưa em đi chơi, sẽ đưa em đi thăm thú mọi nơi, chỉ cần là em thích, anh đều sẽ giúp em làm."
Đôi mắt Vãn Vãn đột nhiên sáng lên, không nhịn được mà bước lên ôm chầm lấy anh: "Anh Kiêu à, anh thật tốt quá"
Cái ôm này chính cô cũng không nhận ra điều gì mà mặt Trình Kiêu bỗng đỏ bừng.
Lúc nhỏ Vãn Vãn cũng thường xuyên ôm anh, thậm chí còn có lúc thơm lên má anh một cái, nhưng đó là lúc nhỏ, giờ đã lớn rồi, trong lòng mỗi người đều có những tâm tư, tình cảm riêng của mình.
Nhưng anh lại rất thích được Vãn Vãn ôm, khi cô ôm chầm lấy mình, anh cảm giác rằng dường như trái tim mình đang muốn bay lên.