“Cô ấy nhảy lên năm 4 ư? Trời ạ, ta cảm giác mình sắp chứng kiến một kỳ tích xảy ra rồi.”
“Cô ấy mới nhập học có hai tháng thôi mà. Ta sắp nhập học được mười năm rồi, vẫn còn chưa tốt nghiệp năm 2 nữa. Người với người đúng là không thể so sánh được.”
“Ông trời ơi, xin hãy mở mắt nhìn con đi, con là tín đồ thành kính nhất của Người đây.”
“Ta không hiểu tại sao các ngươi lại kích động như vậy. Lẽ nào cô ta nói muốn nhảy lên năm 4 thì chắc chắn sẽ nhảy lên được thật sao? Có khi chỉ là gây chú ý thôi.”
Trong hai tháng qua, Khương Dư Linh luôn là nhân vật nổi bật trong học đường. Truyền thuyết về cô vẫn là đề tài được mọi người say sưa bàn tán, và cả con người cô trong những câu chuyện đó cũng trở nên mạnh mẽ và thần bí hơn. Mọi hành động của cô đều bị mọi người chú ý.
Vì thế, cô vừa đặt chân ra khỏi phòng thầy Phùng Mặc với ý định nhảy lên năm 4, tin tức này liền lan truyền đi.
Toàn bộ học đường gần như nổ tung. Vô số người bàn tán xôn xao về chuyện này. Đa số mọi người không tin Khương Dư Linh có thể nhảy lên năm 4 trong thời gian ngắn như vậy. Thiên phú vẽ bùa của cô đúng là rất mạnh, nhưng để trở thành học sinh năm 4, không chỉ đơn giản là biết vẽ bùa giỏi là đủ.
“Cô ta chỉ là đang gây chú ý thôi.”
Nhan Tinh Nhu, học sinh năm 4, nói như vậy. Giọng điệu khinh miệt không hề che giấu.
Cô là học sinh được thầy cô coi trọng nhất trước khi Khương Dư Linh xuất hiện. Cô hoàn toàn đáp ứng việc thăng cấp mỗi năm. Hiện giờ cô mới mười bốn tuổi, đã là học sinh năm 4.
Đúng là một thiên chi kiêu nữ. Sự kiêu ngạo có lẽ không thể tránh khỏi. Cô thích chú ý đến những người cùng loại với mình, và rất tò mò về Khương Dư Linh, người đột nhiên nổi lên trong gần hai tháng qua. Tuy nhiên, khi nghe người ta nói Khương Dư Linh lại muốn nhảy lên năm 4 trong thời gian ngắn như vậy, sự gấp gáp trong lòng cô lập tức tan biến hơn nửa. Cô cười nhạt: “Chỉ là trò hề mua vui thôi. Ta thừa nhận thiên phú của cô ta đúng là rất tốt, nhưng cô ta quá câu nệ tiểu tiết.”
Vệ Lâu gật đầu: “Tinh Nhu nói không sai. Quá câu nệ tiểu tiết, học được bao lâu đâu, đã muốn một bước lên trời rồi.”
Bạn của thiên tài đương nhiên cũng là thiên tài. Vệ Lâu cũng là học sinh năm 4, hắn chỉ lớn hơn Nhan Tinh Nhu hai tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-264-mung-ro-nhu-dien-1.html.]
Lư Lê, 16 tuổi, mỉm cười: “Người ngoài đều nói có thể chứng kiến sự ra đời của một thiên tài đấy.”
“Ta xem, chúng ta có khi sẽ chứng kiến một thiên tài vì hư vinh mà ngã xuống đấy.” Vu Quý, 18 tuổi, nhướng mày: “Ban đầu ta cứ tưởng cô ta sẽ là đối thủ của ta lúc tốt nghiệp.”
“Các người nói nhiều thế, chẳng lẽ không sợ cô ta thật sự nhảy lên năm 4 sao?” Tả Mạn Mạn, 16 tuổi, nói vậy. Nhưng lời cô vừa dứt, lại thấy mấy người bạn thân đồng loạt bật cười, như thể vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ buồn cười.
Đợi cười xong, Vệ Lâu mới nói: “Tả Mạn Mạn, ngươi đang đùa với ta đấy à? Điều kiện để thăng từ năm 3 lên năm 4 là gì, ngươi không quên đấy chứ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vu Quý nói với vẻ không có ý tốt: “Nếu ngươi quên rồi, ta có thể nhắc lại cho ngươi nhớ.”
Tả Mạn Mạn hít sâu một hơi, theo bản năng xoa tay trái của mình.
Sao có thể quên được chứ?
Điều kiện để thăng lên năm 4.
……
“Ngươi xác định chứ? Muốn nhảy lên năm 4, ngươi cần phải đến khu Chôn Cốt bắt một con lệ quỷ.”
“Khu Chôn Cốt không chỉ có mỗi một con quỷ, mà cấp độ của những con quỷ đó cũng không chỉ dừng lại ở lệ quỷ. Muốn bắt được một con lệ quỷ trong đó, quả thực là khó như lên trời.”
“Ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ.”
Khương Dư Linh không màng sự phản đối của thầy Phùng Mặc, vẫn muốn nhảy lên năm 4. Thầy Phùng Mặc bất đắc dĩ chỉ có thể đưa cô đi khảo hạch trước.
Năm nhất nhảy năm 2 là đơn giản nhất, chỉ cần vẽ được ba loại lá bùa thuộc tính khác nhau là đủ.