Đồ ăn ở nhà ăn học đường có hương vị không khác biệt nhiều so với bên ngoài. Đều là ngon hạng nhất. Khương Dư Linh ăn rất nhiều, thậm chí còn đóng gói hai phần mang đi.
Khương Dư Linh không biết tối nay mình ở đâu, liền đi tìm thầy Phùng Mặc nhờ sắp xếp chỗ ở. Thầy Phùng Mặc liền đưa cô đi tìm thầy phụ trách sinh hoạt, thầy ấy tên Lưu Liễu, sắp xếp cho cô một phòng bốn người.
Tuy nhiên, vì học sinh mới chưa nhập học, nên phòng bốn người đó tạm thời chỉ có mình cô.
Thầy Lưu Liễu có gò má cao, trông không dễ gần, nhưng lại dễ nói chuyện một cách bất ngờ. Không chỉ sắp xếp cho Khương Dư Linh một phòng bốn người chưa có ai, mà còn dẫn cô đi nhận đồ dùng vệ sinh cá nhân và đồ dùng trên giường. Cuối cùng còn đưa cô về ký túc xá.
“Có gì cần cứ đến tìm ta nhé.”
Lúc ra về, ông nói với Khương Dư Linh như vậy. Thái độ tốt đến mức khiến Khương Dư Linh nghi ngờ Lăng Tiêu và họ có đi cửa sau không.
Ký túc xá trường rất lớn, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng biệt. Thay vì gọi là ký túc xá, gọi là căn hộ chung cư có lẽ đúng hơn. Khương Dư Linh chọn một phòng gần cửa sổ, dọn dẹp qua loa bên trong, liền bắt đầu ôn lại nội dung đã học hôm nay.
Thật ra thầy cô cũng không nói gì nhiều, nhưng đối với Khương Dư Linh chưa từng học vẽ bùa một cách hệ thống thì đã đủ dùng. Cô lấy ra lá bùa và bút vẽ bùa Lăng Tiêu đưa, bắt đầu thử dùng tinh thần lực để giao tiếp với thiên địa chi lực, truyền khí vào trong bút vẽ bùa.
Bước này cô đã thử làm trong giờ thực hành rồi. Có lẽ vì tinh thần lực mạnh mẽ, cô giao tiếp với thiên địa chi lực rất thuận lợi.
Vẫn là bùa Bình An.
Bút vẽ bùa hạ xuống.
Rồng bay rắn lượn, liền mạch trôi chảy. Nhưng vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, cô lại cố ý vẽ sai.
Đến Liên Minh Thiên Sư, cần phải cẩn thận từng bước. Mặc dù lúc này cô không cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng vạn nhất thì sao?
“Hỏng rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-261-thanh-cong-2.html.]
Khương Dư Linh nhíu mày, xoa xoa gò má thanh tú, tiếp tục vẽ ra một tấm khác.
Tấm thứ hai cũng hỏng.
Tiếp theo là tấm thứ ba, thứ tư, liên tiếp vẽ năm sáu bảy tám tấm. Khương Dư Linh cuối cùng cũng có được một tấm bùa Bình An thành phẩm, hơn nữa phẩm chất không thấp.
Khoảnh khắc hoàn thành, lá bùa tỏa ra ánh hào quang màu tím lóa mắt.
Lại là cực phẩm.
Khương Dư Linh sững sờ. Tuy biết cách vẽ này rất bất thường, nhưng Khương Dư Linh tuyệt đối không ngờ, cô lại đơn giản như vậy đã vẽ ra được bùa Bình An cực phẩm, trong khi cô vẫn còn hơi giấu nghề.
Điều này quả thực quá sức tưởng tượng.
Vậy thì, nếu cô dùng cách vẽ này cho mỗi loại lá bùa, liệu có thể đạt hiệu quả làm ít công to không?
Khương Dư Linh đã nóng lòng muốn lấy Bách Khoa Toàn Thư Phù Triện của mình ra thử ngay. Nhưng hai chữ "cẩn thận" vẫn dẹp bỏ sự ngứa ngáy trong lòng. Cô hít sâu một hơi, sau khi hết kích động, liền tiếp tục bình tĩnh vẽ bùa Bình An.
Như thể, hoàn toàn không biết phẩm chất bùa Bình An của mình cao đến mức nào.
Ngày hôm sau, cô liền nộp tấm bùa Bình An mình đã vẽ cho thầy Phùng Mặc. Chỉ nộp một tấm, số còn lại cô giữ lại.
“Này, đây là ngươi vẽ?”
Tay thầy Phùng Mặc cầm tấm bùa Bình An run run. Ông không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Khương Dư Linh: “Đây thật sự là ngươi vẽ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
“Vâng ạ.” Khương Dư Linh gật gật đầu, vẻ mặt chẳng hiểu gì: “Hôm qua sau khi ăn cơm về, ta liền ở trong phòng ngủ luyện tập bùa Bình An. Sau đó thì vẽ ra được vài tấm lá bùa như thế này ạ.”
Nói rồi, cô ngượng ngùng cười: “Không biết có thành công không ạ.”
Trong ánh mắt tràn đầy mong chờ.