Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vai Khương Dư Linh hơi co lại. Cô nói theo lời Tằng Cẩn Trúc: “Sư, sư tỷ, nhị sư huynh nói đúng. Tỷ không cần đến xin lỗi muội. Muội… Muội mới là sư muội.”
Vừa nói, cô nhanh chóng cúi đầu.
Bộ dạng có vẻ hơi sợ hãi.
Mặt Thư Nghiên tối sầm lại. Lông mày Tằng Cẩn Trúc nháy mắt nhăn tít: “Ngươi làm cái dáng vẻ này là sao? Chẳng lẽ chúng ta bắt nạt ngươi à?”
“Không, không có.” Khương Dư Linh lén nhìn Tằng Cẩn Trúc một cái, lắc đầu: “Muội không nghĩ như vậy.”
Đuôi mắt phiếm hồng, trông càng thêm tủi thân.
Tằng Cẩn Trúc hơi bực mình: “Ngươi không nghĩ như vậy, nhưng lại biểu hiện như vậy…”
“Đủ rồi.”
Lăng Tiêu không thể nghe nổi nữa. Ánh mắt hắn lạnh lùng quét về phía Tằng Cẩn Trúc: “Các ngươi không đói sao? Đến đây nói mấy chuyện vớ vẩn làm gì? Không đói thì tối nay khỏi ăn.”
Đây là biểu hiện khi Lăng Tiêu tức giận.
Hô hấp của Tằng Cẩn Trúc nghẹn lại, lúc này mới nhận ra mình vừa rồi đã lỡ lời. Hắn lạnh lùng nhìn Khương Dư Linh một cái rồi xoay người đi. Thư Nghiên lại lần nữa bị việc Lăng Tiêu bênh vực Khương Dư Linh làm tổn thương. Cô ta mắt đỏ hoe chất vấn Lăng Tiêu: “Đại sư huynh, huynh thật là quá đáng. Huynh không chỉ vì tiện nhân này mà mắng muội, còn vì tiện nhân này mà mắng cả nhị sư huynh. Chẳng lẽ vị trí của hai chúng ta trong lòng huynh còn không bằng một mình cô ta sao?!”
Cô nói xong liền quay người bỏ đi, bộ dạng tủi thân đến tột cùng. Lăng Tiêu nhìn bóng lưng hai người biến mất trong dòng người, mày nhăn lại, tâm trạng quả thật đã bị lời nói của Thư Nghiên làm cho xao động.
Giây tiếp theo ——
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-253-giao-phong-2.html.]
“Đại sư huynh, đều là lỗi của muội.”
“Nếu không phải muội, nhị sư huynh và sư tỷ sẽ không cãi nhau với huynh.”
Nước mắt Khương Dư Linh nháy mắt rơi xuống, long lanh như sao đêm, đẹp đẽ mà yếu ớt.
“Có phải, ngay từ đầu muội không nên cùng huynh vào Liên Minh Thiên Sư không…”
Lăng Tiêu lập tức hoàn hồn: “Chuyện này không liên quan đến muội.”
Hắn lạnh mặt: “Là bọn họ sai.”
Là bọn họ hết lần này đến lần khác đến gây sự với Giang Tinh Ca. Giang Tinh Ca chẳng nói gì, lẽ nào hắn làm sư huynh lại không thể đứng ra bênh vực cô sao?
Huống chi trong nhà ăn đông người như vậy, hai người họ sợ người khác biết Cự Nhân Phong nội bộ lục đục sao?
Hơn nữa,
Cô dù sao cũng là do hắn đưa đến Liên Minh Thiên Sư.
Cho dù có đánh chó, cũng phải nhìn mặt chủ chứ.
Nghĩ đến đây, mày mắt Lăng Tiêu liền phủ lên một tầng băng tuyết.