Một thanh kiếm sắc lạnh chĩa thẳng vào mặt Khương Dư Linh.
Khương Dư Linh sợ đến sững sờ, đứng chôn chân tại chỗ, đồng tử hơi co lại. Chỉ đến khi mũi kiếm sắp chạm vào giữa hai lông mày cô, Lăng Tiêu đứng bên cạnh cuối cùng cũng ra tay.
Hắn vung tay bắt lấy kiếm của Thư Nghiên, rồi đẩy mạnh về phía trước. Thư Nghiên lập tức lảo đảo lùi lại vài bước, rồi ngã ngồi xuống đất. Nhưng cô ta chẳng màng đến việc đó, ngẩng phắt đầu lên nhìn Lăng Tiêu, ánh mắt vừa đau lòng vừa không thể tin nổi: “Sư huynh! Sao huynh lại đi che chở cho tiện nhân này?!”
(khúc này gia nhập tông môn rồi nên mèo cho xưng huynh muội nhé)
Khương Dư Linh cũng ngay lập tức nước mắt lăn dài, từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô khóc trông thật đẹp, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm, chỉ có ánh lệ lấp lánh trong đáy mắt, như có vô vàn vì sao.
“Lăng, Thiên sư Lăng Tiêu …”
“Cô, cô ấy muốn g.i.ế.c muội.”
Khương Dư Linh nghẹn ngào, dường như lúc này mới hoàn hồn. Thân thể cô bắt đầu khẽ run, trông có vẻ bàng hoàng: “Muội, muội, muội vừa nãy suýt c.h.ế.t rồi, muội vừa nãy suýt c.h.ế.t thật rồi.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vừa nói xong, cô đột nhiên không kìm được mà bật khóc.
Cách cô phản ứng hoàn toàn giống với một người bình thường vừa thoát c.h.ế.t trong gang tấc. Lăng Tiêu nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô: “Ta sẽ không để cô ấy g.i.ế.c muội.”
“Yên tâm đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-qua-roi-thien-kim-that-da-tro-thanh-mot-nha-khoa-hoc-tai-ba/chuong-248-co-chut-dang-yeu-1.html.]
Giọng nói của hắn vẫn lạnh băng, nhưng lại mang theo vài phần trấn an.
Trước đây Lăng Tiêu chưa từng nói những lời như vậy với cô gái nào khác. Thư Nghiên tức đến đỏ cả mắt: “Sư huynh, sao huynh có thể đối xử với muội như vậy? Sao huynh có thể?!”
Cô ta gào lên.
Lăng Tiêu lúc này mới quay sang nhìn cô. Thư Nghiên ngồi dưới đất, khiến Lăng Tiêu trông càng cao lớn hơn. Thần sắc hắn lạnh nhạt: “Ta đối xử với muội thế nào? Ngược lại là muội, gần đây cứ luôn nhằm vào tiểu sư muội, đánh đ.ấ.m la hét, còn ra thể thống gì nữa không?”
Thư Nghiên đâu có thể chấp nhận việc Lăng Tiêu đối xử với mình như vậy. Giọng cô ta trở nên the thé, hận Khương Dư Linh thấu xương: “Muội mới là tiểu sư muội của huynh! Cô ta tính là cái thá gì?! Cô ta chỉ là một tiện nhân…”
“Câm miệng.”
Lăng Tiêu cắt ngang lời cô: “Một cô gái nhà lành, miệng lại tiện nhân này tiện nhân nọ, giáo dưỡng của muội đâu rồi?”
“Còn nữa, sư phụ đã nhận cô ấy làm đồ đệ, sau này cô ấy chính là tiểu sư muội. Muội là sư tỷ, sau này đừng có điên điên khùng khùng như thế nữa.”
“Chúng ta đi thôi.”
Giờ đây, Lăng Tiêu không hề có chút tình cảm nam nữ nào với Thư Nghiên. Hơn nữa, vì Thư Nghiên thường xuyên gây rắc rối, hắn cũng không có thiện cảm với cô ta, chỉ là vì Tôn Lăng giao phó, hắn mới hết lần này đến lần khác phải đứng ra giải quyết hậu quả cho cô ta.
Những lần dọn dẹp nhỏ nhặt thì còn nói, nhưng lần này đụng phải chuyện lớn lại khiến Lăng Tiêu cảm thấy hơi bất mãn với Thư Nghiên. Nếu là trước kia, Lăng Tiêu có thể sẽ nhịn nhục cô ta, nhưng giờ lại có một tiểu sư muội ngoan ngoãn, hiểu chuyện, nghe lời, lại còn có thiên phú tốt hơn. Trong khi đó Thư Nghiên lại cứ nhè tiểu sư muội ra để đánh đ.ấ.m la hét. Tâm của Lăng Tiêu tự nhiên nghiêng hẳn về phía Khương Dư Linh.
Lúc đầu hắn tùy ý Thư Nghiên vung kiếm về phía Khương Dư Linh, chỉ là muốn thử Khương Dư Linh thôi. Kết quả thử nghiệm khiến hắn rất hài lòng, còn kiểu người đanh đá như Thư Nghiên thì lại càng khiến hắn chán ghét hơn.
Lăng Tiêu quát mắng Thư Nghiên xong liền đưa Khương Dư Linh rời đi. Thư Nghiên nhìn bóng lưng hai người sánh vai đi xa, tức giận đến gào thét, mấy lần suýt ngất đi, hận không thể xé xác Khương Dư Linh thành tám mảnh ngay lập tức.